Tên thái giám kia có lẽ rất thích cảm giác trốn tìm ấy, một người tìm một người trốn, giống như tìm thấy niềm vui trong cuộc sống nhàm chán này, một tên thái giám thấp kém không giống trai không giống gái như hắn, lại có thể điều khiển ý thức và thân thể của kẻ khác.
Đứng trước đứa bé yếu đuối, không năng lực phản kháng như thế, hắn cảm thấy mình mạnh mẽ hơn.
Đây đúng là sự bồi thường lớn nhất cho cuộc đời hắn.
Hắn cười đầy hưng phấn, ngón tay dài chầm chậm tìm kiếm xung quanh, đến lúc chán rồi hắn mới tìm đúng chỗ, thò tay trực tiếp chạm vào người nàng...
"Á!!!!!”
"Á!!!!!"
Mạnh Phù Dao bật dậy trên giường, người đầy mồ hôi lạnh, đột ngột nhảy xuống đất, va vào bàn, làm đổ ghế, làm tắt đèn, thét lên.
Nàng ôm lấy chăn, người đầy mồ hôi, chạy ra bên ngoài, phía trước mắt nàng là một màu đen, một màu đen xì, một màu đen vô tận.
Bóng tối vô tận khiến con người không thể chịu nổi sự đáng sợ ấy.
Hơn một nghìn ngày đêm sống trong ngăn tủ, luôn luôn phải chịu cảnh đói khát, không thể duỗi thẳng người, phải chịu mùa hè oi bức, mùa đông lạnh giá, sống trong bóng tối, chỉ có thể thấy ngọn đèn tím của cung đình, còn bị tên thái giám đáng sợ sỉ nhục mà không thể tránh thoát...
A!!!!!
Tại sao lại phải nhớ đến? Tại sao lại phải nhớ đến? Tại sao? Tại sao lại nhớ đến quãng thời gian bị sỉ nhục đau khổ bất lực, vô vọng ấy?
Ác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dao-hoang-hau/2208542/quyen-06-chuong-16-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.