Gió từ nơi nào thổi qua mang theo hơi sương và mùi cỏ lúc đêm, cơn gió ấy không chỉ là cơn gió mà còn mang theo khói, mang theo hơi sương mịt mờ, nhè nhẹ thoảng qua, luồn qua bàn tay nho nhỏ.
Bàn tay nho nhỏ?
Nàng cúi đầu nhìn, tay của nàng trở nên nhỏ như vậy, gầy như vậy từ bao giờ? Bàn tay nhỏ như chân gà, yếu ớt, ngón tay đầy mọt gỗ.
Mọt gỗ...
Mọt gỗ ở đâu ra nhỉ? Nàng nhớ là tay của mình vừa thon lại vừa dài, móng tay sạch sẽ, có bao giờ đầy mọt gỗ như thế này đâu?
Mọt gỗ lác đác rơi xuống đầu nàng, nàng ngẩng đầu nhìn, thấy trên đầu đen sì sì, trong không khí phảng phất mùi ẩm mốc của gỗ.
Như nghĩ đến gì đó, bèn cúi xuống nhìn cánh tay và đôi chân nho nho của mình, thấy sợi dây thừng buộc trên chân mình, lại nhìn bóng tối bao trùm xung quanh, mà cách đó không xa lại là cung điện, dưới mái đình cong cong có chuông gió kêu leng keng, tiếng chuông nhẹ nhàng vọng vào khoảng không nhỏ bé này, không biết ánh sáng của ngọn đèn nơi nào trong cung hắt tới đây, có màu tím nhạt, thấp thoáng, mỗi ngày đèn được thắp sáng ba canh giờ, từ giờ Dậu đến giờ Hợi, sau đó bị tắt đi, đến lúc đó nàng mới nằm trong bóng tối tĩnh lặng, ngọ nguậy một chút rồi chìm vào giấc ngủ.
Nàng ngủ, không có đệm trải giường, không có gối đầu, chỉ có một chút vải bông rách nát bươm, nằm vậy trên mặt gỗ và trong bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dao-hoang-hau/2208540/quyen-06-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.