Nàng ngã vào trong vòng tay của Trưởng Tôn Vô Cực nãy giờ luôn theo sát phía sau, sắc mặt tái xanh, hô hấp nhẹ như không, hàng mi dài cong vút khẽ rung động, cánh môi anh đào hồng phớt khẽ hé, Trưởng Tôn Vô Cực vội vàng đặt hai ngón tay lên phía trên mạch tượng của nàng, ngoài việc phát hiện được khí huyết có chút hỗn loạn ra thì cơ thể không hề có chút tổn hại nghiêm trọng nào khác.
Phù Dao... đã dùng quá nhiều công lực để kháng cự lại cơn đau, thần trí lâm vào trạng thái căng như dây đàn, lúc này nàng ngất đi, cũng là điều hắn có thể đoán biết trước được, Trưởng Tôn Vô Cực im lặng ôm lấy nàng, để cho nàng tựa vào người mình, dung nhan tuấn lãng tràn ngập suy tư, cẩn thận nhớ lại thần thái của nàng từ khi bắt đầu nhìn thấy mái ngói đỏ son cong cong của tòa lầu đổ nát từ đằng xa cho đến khi ngất xỉu tại gian phòng hoang tàn này, suốt một quãng đường này rốt cuộc nàng đã phải trải qua bao nhiêu xung đột cùng giày vò? Từng mảng ký ức bị chôn vùi gây ra đau đớn vô tận trong tâm trí để ép nàng phải trốn chạy, vậy mà nàng lại cắn răng chịu đau, không màng tất cả, một mực tiến lại gần hơn, chỉ tiếc, kết quả vẫn là thua mất rồi.
Trưởng Tôn Vô Cực dìu Mạnh Phù Dao đứng trước cửa gian phòng bỏ hoang, ánh mắt nhanh như chớp thoáng quét qua một lượt phía trong căn phòng, trong phút chốc khuôn mặt lộ vẻ suy tư, tựa như muốn cẩn thận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dao-hoang-hau/2208532/quyen-06-chuong-14-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.