Hắn ta vô cùng nhanh nhẹn, bổ nhào tới… dưới chân hai người.
Lúc hắn ta nhào đến, Mạnh Phù Dao cùng Trưởng Tôn Vô Cực cũng không động đậy, hai người đều là tuyệt đỉnh cao thủ, cũng biết xông tới không có nghĩa là muốn giết người, muốn giết người chưa chắc sẽ xông tới, một người có động thủ hay không, phải thấy sát khí mới biết được.
Người này không những không có sát khí, thậm chí võ công cũng kém.
Hắn ta lao tới, thay đổi vẻ bễ nghễ cùng tùy ý, vô cùng kính cẩn ngửa đầu nói: "Tại hạ thất lễ trước với Thái tử điện hạ cũng Mạnh Hãn vương, mong hai vị thứ tội!"
Mạnh Phù Dao lẩm bẩm: "Trước ngạo mạn sau cung kính... cũng hao tâm tổn trí rồi.”
Trưởng Tôn Vô Cực bên cạnh lui một bước, nói: "Không biết các hạ là người phương nào, không dám nhận lễ."
Mạnh Phù Dao lại lẩm bẩm: "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo."(*)
(*) Vô cớ tỏ ra ân cần, không phải kẻ gian cũng là kẻ cướp.
Người nọ đứng lên, khẽ khom người nói: "Toàn Cơ Phượng Ngũ, bái kiến Thái tử cùng Mạnh vương."
Mạnh Phù Dao tiếp tục lẩm bẩm: "Phượng Ngũ? Ta là Liễu Ngũ đây!"
Trưởng Tôn Vô Cực véo nàng một, nàng lập tức véo lại, hai người véo nhau sau lưng nhưng mặt vẫn tràn đầy ý cười, "A... Phượng Ngũ Hoàng tử a... Thật sự là hân hạnh hân hạnh."
Cả hai đều rất sáng suốt, chẳng buồn hỏi người ta đường đường là một Hoàng tử tại sao phải giả dạng ngư dân nấu ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dao-hoang-hau/2208485/quyen-5-chuong-5-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.