Nàng lao thằng lên từ dưới vách núi, bước chân nhẹ nhàng như giẫm trên mặt đất bằng phẳng, y phục ẩm ướt trên người cũng nhanh chóng được hong khô nhờ chân khí tỏa ra từ cơ thể.
Trưởng Tôn Vô Cực trông thấy nàng sắp vượt qua vách núi, bóng dáng đó tựa hắc kì bay phần phật giữa trời xanh, ánh mắt hắn thâm sâu nhìn về phía xa, giống như ngắm nhìn phượng hoàng mà mình tận tâm bảo vệ, cuối cùng cũng có thể ngạo nghễ tung cánh, chao liệng chín tầng mây.
Phượng hoàng tung cánh, xé rách mây mù, tỏa sáng rực rỡ, chọc thủng trời xanh!
Mạnh Phù Dao bay thẳng lên đỉnh núi. Lúc này Vụ Ẩn đang chắp tay nhìn xuống dưới sườn núi, trông thấy nàng tớ, chẳng hề tỏ ra kỳ quái, nhưng thấy nàng giẫm trên vách như đường bằng thì ánh mắt khó chịu. "Ồ, tinh hoa cả đời Nguyệt Phách đâu?"
Mạnh Phù Dao sờ mũi, cười hì hì: "Tất cả đều hòa chung cùng máu thịt, chân khí của ta rồi. Dù bà có bản lĩnh róc từng miếng cũng không lấy lại được."
Vụ Ẩn quan sát nàng, ánh mắt vô cùng kinh ngạc. Bà ta suy nghĩ, "Ngươi đi tìm Nguyệt Phách, trả lại hắn ba mươi năm công lực đi."
Mạnh Phù Dao liếc xéo, "Người ta không cần, bà lắm chuyện làm gì."
"Tốt cho hắn là được." Vụ Ẩn trả lời rất đơn giản. Gương mặt anh tuấn lộ ra vẻ thành khẩn. "Sao hắn có thể cho người khác thứ này được? Đầu tóc đều bạc trắng mất rồi."
Mạnh Phù Dao nhìn Vụ Ẩn. So với Vân Hồn luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dao-hoang-hau/2208437/quyen-4-chuong-9-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.