Tiếng hét vang bên tai Mạnh Phù Dao ngày càng gần, giống như Châu Châu đang gặp nạn ngay dưới chân nàng. Nghe thấy tiếng kêu đó, nàng không thể nhẫn nhịn nữa, lập tức đứng dậy chạy ra ngoài.
Song cả người nàng bỗng nhiên bị kéo lại. Mạnh Phù Dao không quay đầu, hất tay, "Buông ra!"
Chiến Bắc Dã không buông, hắn thậm chí còn dồn lực, nhất quyết kéo Mạnh Phù Dao về sau. Cả người nàng đụng phải bức tường đá mới nhận ra nơi này hình như kề sát vách núi.
Hai tay Chiến Bắc Dã đặt bên người nàng, tư thế giống như ôm chặt. Chiếc cằm rắn chắc của hắn hơi đụng vào trán Mạnh Phù Dao, đôi mắt đen láy nhìn từ trên xuống, dáng vẻ trầm ngâm.
Hắn nói: "Phù Dao, nàng có thể cho ta chút thời gian nói chuyện riêng không?"
Tiếng của hắn trầm thấp, còn nặng hơn giọt nước nhỏ trong đêm sương mù vài phần. Mạnh Phù Dao nhìn đôi lông mày chính trực nhưng cũng tiều tụy đó, trái tim như mềm nhũn. Nếu vào ngày thường, nàng sẽ nghe lời hắn nói, nhưng lúc này nàng chỉ nhớ đến việc Nhã Lan Châu đang gặp nguỷ hiểm, quả thật không có tâm trạng cũng chẳng có thời gian.
Mạnh Phù Dao ngẩng đầu, khẽ nói: "Chúng ta còn có nhiều thời gian mà, cớ sao phải chọn lúc này?"
"Nàng đã bao giờ "hào phóng" cho ta thời gian của nàng chưa?" Chiến Bắc Dã đột nhiên bật cười, để lộ hàm răng trắng bóng cùng đôi mắt đen tuyền. "Ta chỉ hơi không để ý, nàng liền chạy mất. Tìm nàng như mò kim dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dao-hoang-hau/2208435/quyen-4-chuong-9-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.