Mạnh Phù Dao ngây người.
Ngay sau đó nàng cười khẩy, "Trưởng Tôn Vô Cực, huynh không thể hồ đồ tùy tiện ném trách nhiệm đi như vậy, nơi đây là Đại lục Năm châu, huynh là Thái tử một nước, còn nàng ta là Công chúa một nước, nếu như đó không phải là sự thật, sao nàng ta có thể nói với người ngoài mình là vị hôn thê của huynh?"
Nàng càng nghĩ càng thấy hoang đường, cười đến mức lòe hết cả hàm răng nhọn ra ngoài, chụp cánh tay của Trưởng Tôn Vô Cực há mồm đưa lên cắn.
"Cắn chết người miệng luôn nói láo, gan ruột hiểm độc, Thái tử gian ngoan nhất Đại lục Năm châu…”
Trưởng Tôn Vô Cực bị nàng cắn, mỉm cười, "Ai da, đau."
Đau cái cọng lông hắn, Mạnh Phù Dao căn bản là đâu có cắn được. Da thịt người nọ chứa đầy chân khí, không bình thường giống như Chiến Bắc Dã, khiến nàng ê cả hàm răng, bèn tức tối hất tay Trưởng Tôn Vô Cực ra, mắng, "Huynh cho rằng nàng ta là một kẻ si tình sao, mặc kệ danh dự của bản thân và địa vị tôn quý, phao tin đồn nhảm huynh là vị hôn phu của mình..."
"Nàng ta chính là kẻ si tình như vậy."
Câu trả lời nhàn nhạt này khiến Mạnh Phù Dao kinh hãi không thôi, đến mức nhảy dựng lên, hỏi lại, "Sao chứ?"
Trưởng Tôn Vô Cực quay đầu lại, chỉ mới có một canh giờ qua mà xem ra hắn đã đột nhiên tiều tụy hơn mấy phần, gò má trắng bệch dưới ánh trăng như ngọc bị mờ, lạnh nhạt lên tiếng, "Phật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dao-hoang-hau/2208383/quyen-3-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.