Nữ nhân áo xám trên xà ngang gật gật đầu:
"Giết hết."
Mạnh Phù Dao lại đột nhiên nói: "Chiến Bắc Dã, đứng lại!"
Chiến Bắc Dã không để ý tới nàng, giận dữ đi về phía nữ nhân áo xám, Mạnh Phù Dao liền thét to, "Ai da."
Tiếng gió thôi đưa, Chiến Bắc Dã dừng bước, xoay người đi đến bên cạnh Mạnh Phù Dao, "Sao vậy, đau ở đâu vậy?"
Lần này đến lượt Mạnh Phù Dao không thèm nhìn hắn, liếc hắn một cái rồi nói với nữ nhân áo xám, "Vân Hồn tiền bối, bà là người của Chiến gia, muốn giết ai thì giết, nhưng với người này thì..."
Nàng chỉ Thái phi đang ở trong lòng Chiến Bắc Dã, "Người tội nghiệp đã chịu đủ khổ nạn nhân gian này, bà cũng muốn giết sao?"
"Nói hắn thả bà ta ra, ta không muốn giết kẻ không liên quan."
Vân Hồn nói một cách vô tư lự, cũng không hỏi tại sao Mạnh Phù Dao biết thân phận của bà.
"Bà giết chúng tôi, tha cho Thái phi, một mình bà ấy có thể sống không?" Mạnh Phù Dao lớn tiếng cười nhạo, "Ta không giết bá nhân, bá nhân vì ta mà chết, đạo lý này bà không biết hay sao?"
"Ta bảo Chiến Nam Thành không giết bà ta." Vân Hồn nhíu đôi lông mày mảnh gọn.
"À, tin một con lợn còn hơn tín Chiến Nam Thành." Mạnh Phù Dao oán than rồi tiếp tục nói, "Lợn còn có tình người hơn y."
"Vậy thì phải làm sao?" Vân Hồn trợn mắt lên có chút hoang mang, nhìn nàng hỏi ngược lại, "Ngươi thấy nên thế nào?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dao-hoang-hau/2208362/quyen-3-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.