Trên đời này có một loại người, lời hắn nói ra luôn luôn khác người.
Ví như, Nguyên Chiêu Hủ.
Mạnh Phù Dao nàng khẳng định, chưa bao giờ nghe thấy đàn ông nào lại rủ rê cô gái mình thích cùng đi thanh lâu, một cách thẳng thừng tuốt tuồn tuột như vậy.
Được rồi... Mạnh Phù Dao có chút xầu hổ nghĩ, là nàng tự luyến, Nguyên Chiêu hủ đã nói thích nàng bao giờ đâu?
Được rồi... Mạnh Phù Dao tự trả lời mình, mặc dù nàng có tình cảm rất tốt đối với Nguyên Chiêu Hủ, nhưng thật ra thì, trong lòng nàng không hy vọng mình sẽ có tình cảm với ai--- Nàng không có dự tính sẽ yêu ai hết.
Vậy thì tại sao nàng lại ấm ức??? Mạnh Phù Dao tram mối tơ vò nghĩ hoài không ra, càng nghĩ càng nhức đầu, nàng giơ tay vỗ vỗ đầu mình.
Nguyên Chiêu Hủ mỉm cười, giống như không nhìn thấy động tác kỳ quặc của nàng.
Nguyên Bảo đại nhân nghe thấy âm thanh lạ, bèn ló đầu ra khỏi ngực Nguyên CHiêu Hủ, nhìn thấy hành động của Mạnh Phù Dao thì mắt liền sáng rỡ, thình lình vọt ra đánh xuống đầu nàng.
Mạnh Phù Dao bị đánh bất ngờ không kịp phòng bị, nhất thời giận dữ, Nguyên Bảo đại nhân nhe răng nhìn nàng cười khiêu khích "Chít Chít".
Nguyên CHiêu Hủ tốt bụng phiên dịch giúp nàng: "Ý của nó là, như vậy mới cân xứng, đầu không bị méo xấu, sẽ đẹp hơn".
Mạnh Phù Dao lặng thinh không nói gì, bất ngờ đưa tay ra, nhanh như chớp giựt một cọng râu mép của Nguyên Bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-dao-hoang-hau/2208297/quyen-2-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.