Mua Bò
Phần thịt bò kho mang về được Ôn Thiển làm thành món nguội, xét thấy Đường Đường không thể ăn quá cay, nàng chỉ cho một chút ớt.
Tiểu gia hỏa nếm thử một miếng, cảm thấy ngon hơn nhiều so với món ăn ở trấn trên.
Nó giơ ngón cái lên, “Nương lợi hại quá, món gì nương làm cũng ngon.”
Giang Đình Chu cũng khen, “Thê t.ử ta đúng là giỏi giang.”
Món thịt bò kho trộn lạnh kẹp trong màn thầu ngũ cốc, hương vị thơm lừng.
Hoạt động hằng ngày của Đường Đường còn nhiều hơn cả Ôn Thiển, khẩu phần ăn tự nhiên không cần phải nói, một mình nó ăn hết cả cái màn thầu kẹp thịt.
Cuối cùng còn hít hà nhóp nhép, “Ngon quá đi mất.”
Ôn Thiển cười lắc đầu, nếu tể t.ử sống ở hiện đại, có lẽ đã trở thành một hot Tiktoker chuyên ăn uống rồi.
Hơn một cân thịt bò không nhiều không ít, vừa đủ cho một bữa ăn.
“Sau này chúng ta có thể thường xuyên đến tiệm ăn thử vận may, biết đâu lại mua được thịt bò,” Ôn Thiển nói vậy, ngầm tạo tiền đề cho việc lấy thịt bò từ không gian ra sau này.
Giang Đình Chu gật đầu, “Vài ngày nữa ta phải đi trấn trên giao đồ gỗ, đến lúc đó sẽ ghé xem thử.”
“Hay là chúng ta cũng mua một con bò, sắm thêm một chiếc xe bò, như vậy sẽ không cần phải thường xuyên mượn xe bò của tộc trưởng nữa.”
Mượn đồ của người khác chung quy là bất tiện, nếu nhà mình có, lúc nào cũng có thể dùng, cũng không lo làm phiền người khác.
Giang Đình Chu suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-ba-xuyen-ve-co-dai-mang-khong-gian-chay-nan-nuoi-manh-bao/4946747/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.