Con heo rừng Tống Vân Thanh săn được đã đưa đến tửu lầu trên trấn, Giang Đình Chu không nói rõ ý định của mình, mà chuyển sang hỏi đệ ấy về tình hình trong thâm sơn.
"Trước kia là vì hạn hán, nên các con mồi đều tập trung gần nguồn nước, săn heo rừng cứ như trò đùa vậy, giờ thì không dễ theo dấu nữa rồi."
Tống Vân Thanh là em rể của mình, Giang Đình Chu mong đệ ấy được bình an, dặn dò: "Làm việc gì cũng phải đặt an toàn lên hàng đầu, gặp phải mãnh thú lớn vẫn phải cẩn thận."
"Ta biết rồi." Giờ đệ ấy đã là người có gia thất, không chỉ hai đứa đệ đệ cần đệ ấy chăm sóc, mà thê t.ử cũng cần đến đệ ấy.
Chính vì hiểu rõ điều này, Tống Vân Thanh càng thêm cẩn trọng khi theo dõi con mồi, nếu bị thương, người nhà sẽ lo lắng. Chọn vào núi săn b.ắ.n là để người nhà có cuộc sống tốt đẹp hơn, chứ không phải để đem mạng sống ra đ.á.n.h cược.
Nhớ lại tin tức mới nghe được, Tống Vân Thanh nói: "Nghe nói huynh đã thầu luôn cánh rừng phía sau rồi, có chỗ nào cần giúp đỡ cứ nói thẳng."
Giang Đình Chu không khách sáo với đệ ấy, "Ngày mai giúp ta đi đốn cây."
"Được thôi, mấy hôm nay trong nhà ta cũng không có việc gì."
Đã hẹn giờ với Tống Vân Thanh xong xuôi, Giang Đình Chu trở về nhà. Có người giúp đốn củi là chuyện tốt.
Ôn Thiển nói: "Sáng mai bảo Tống Vân Thanh sang nhà ăn bữa sáng."
"Được, khi đó ta sẽ sang gọi đệ ấy."
Đã mời người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-ba-xuyen-ve-co-dai-mang-khong-gian-chay-nan-nuoi-manh-bao/4946709/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.