Đêm lại đổ một trận mưa, sáng hôm sau tỉnh dậy, Ôn Thiển phát hiện vườn rau đã mọc lên rất nhiều mầm mới.
Mưa nhỏ tí tách, không có xu hướng ngừng lại, chuyện lên núi đào măng đành phải tạm gác.
Giang Đình Chu ở nhà làm đồ mộc, dựa theo bản vẽ của Ôn Thiển, đóng cho nàng một chiếc hộp trang điểm.
Nương t.ử hiện tại không có mấy món trang sức, đợi sau này gia cảnh khấm khá hơn, chắc chắn sẽ từ từ lấp đầy nó.
Giang Đình Chu như tìm thấy mục tiêu nhỏ, một lòng mong mỏi sớm ngày lấp đầy chiếc hộp trang điểm.
Chuyện hắn biết đóng đồ mộc thì người ở mấy thôn gần đó đều biết, nhưng vì gỗ khó mua, một số người ngại phiền phức nên khi cần đồ dùng đều ra trấn mua.
Nay nghe nói Giang Đình Chu đã bao trọn một mảnh rừng, sau này tìm hắn đóng đồ mộc không cần phải tự chuẩn bị gỗ nữa, thế là lại có người trong thôn tìm đến, nhờ Giang Đình Chu làm giúp đồ dùng.
Có người cần bàn ghế, có người cần tủ chén, thùng hòm, đều là những vật dụng thông thường.
Giang Đình Chu vừa kiếm tiền gỗ, vừa kiếm tiền công, thu nhập nhiều hơn trước rất nhiều.
Nhà Giang Đình Chu sống tốt, Lý Chính thỉnh thoảng lại ghé thăm, nếu có ý tưởng kiếm tiền hay, ông cũng dễ dàng dẫn dắt dân thôn Đào Hoa cùng nhau phát tài.
Nhìn thấy kệ giày đặt dưới mái hiên, ông nói: "Thứ này hay đấy, ngoài để giày còn có thể để vật khác, nếu ngươi đóng cái kệ lớn hơn một chút, chẳng phải có thể dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-ba-xuyen-ve-co-dai-mang-khong-gian-chay-nan-nuoi-manh-bao/4946706/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.