Bà con Xa Không Bằng Láng Giềng Gần
Khi mùi thơm của thức ăn lan ra, Đường Đường không muốn chơi bùn đất nữa, nàng bé con muốn vào bếp kiếm ăn.
Giang Nguyệt biết đồ dùng cá nhân của Đường Đường ở đâu, nàng rửa mặt và tay cho tôn nữ, sau đó thay yếm dãi và bao tay sạch sẽ cho bé con, rồi mới ôm tôn nữ vào bếp.
Trong bếp, mùi thơm thức ăn càng thêm nồng đậm.
“Nương, muốn ăn~”
Đường Đường ôm chân nương thân, bắt đầu nũng nịu làm nũng.
Ôn Thiển đưa cho bé con một chiếc bánh bao nhỏ. Tiểu gia hỏa đưa tay muốn cầm, nhưng lại sợ nóng.
Nàng bé con kéo yếm dãi của mình lên, ý bảo nương thân đặt bánh bao lên yếm dãi.
Bánh bao thật ra không còn nóng nữa, nhưng Ôn Thiển vẫn làm theo ý Đường Đường, đặt bánh bao lên vị trí nàng bé con chỉ định.
Ôm chiếc bánh bao lớn, Đường Đường ăn rất vui vẻ, còn dậm dậm chân nhỏ, vẻ mặt đầy hạnh phúc.
Tống Vân Hòa cười nói: “Đường Đường thông minh thật.”
Tống Vân An lãnh đạm đáp: “Nó chỉ nhỏ thôi, chứ đâu có ngốc.”
Tống Vân Hòa: “...”
“Ta cũng đâu có nói Đường Đường ngốc đâu.”
Nghe thấy tên mình, nàng bé con tò mò nhìn Tống Vân Hòa, đôi mắt to tròn viết đầy sự thắc mắc, như thể đang hỏi gọi nàng làm gì? Tiểu gia hỏa quá đỗi đáng yêu, bị nàng bé con nhìn chằm chằm như vậy, Tống Vân Hòa cảm thấy được sủng ái mà lo sợ, hắn xoa đầu bé con: “Mau ăn đi, ăn xong mới mau lớn.”
“Vâng vâng~”
Ôn Thiển liếc nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-ba-xuyen-ve-co-dai-mang-khong-gian-chay-nan-nuoi-manh-bao/4946702/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.