Nhà họ Tống và nhà họ Giang ở gần nhau, khi Đường Đường khóc, Giang Nguyệt đã nghe thấy.
Nàng mang theo hai chiếc bánh màn thầu ngũ cốc hình chú heo con đến thăm Đường Đường. Đây là bánh Giang Nguyệt đặc biệt hấp cho tôn nữ mình, tuy không phải sơn hào hải vị gì, nhưng tạo hình dễ thương một chút, trẻ con sẽ rất thích.
Bỏ chút thời gian và công sức để dỗ tôn nữ vui vẻ, Giang Nguyệt rất sẵn lòng.
Đặt tiểu gia hỏa ngồi trên đùi, Giang Nguyệt khoa tay múa chân hỏi Đường Đường: “Vừa nãy vì sao khóc thế? Có phải bị vấp ngã hay va chạm vào đâu không?”
Đường Đường cũng là một tinh linh nhỏ, quả nhiên đã hiểu ý của cô mình.
Hai bàn tay nhỏ bé cố gắng ôm bánh màn thầu, làm ra động tác cắn, lại giả vờ ọe hai cái, nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn, trông cực kỳ lém lỉnh.
Giang Nguyệt nhìn thấy khó hiểu, còn tưởng tôn nữ muốn ăn bánh màn thầu, liền đỡ bàn tay nhỏ của Đường Đường, giúp nha đầu đưa thức ăn đến bên miệng.
Tiểu gia hỏa lắc đầu, “Không, ăn~”
Ôn Thiển nói: “Con bé đã ăn no rồi, cái này để dành ăn sáng mai. Đường Đường vừa nãy bị nghẹn, ước chừng là không dám ăn nhiều nữa đâu.”
Lúc này Giang Nguyệt mới hiểu vì sao vừa nãy tôn nữ lại khóc lớn đến thế.
Nàng càng ôm chặt Đường Đường hơn, dụi dụi đầu vào đỉnh đầu tiểu gia hỏa. Đây chính là bảo bối của nhà họ, tuyệt đối không thể có sai sót gì.
Đường Đường tuy nhỏ tuổi mà như người lớn, vỗ vỗ cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-ba-xuyen-ve-co-dai-mang-khong-gian-chay-nan-nuoi-manh-bao/4946691/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.