Vừa nhìn thấy bọn họ, không khí lập tức lạnh xuống.
Hai lão già mặc quần áo mỏng manh, sắc mặt đỏ bừng vì lạnh, ngón tay lộ ra ngoài còn bị nứt nẻ, trông có vẻ đáng thương.
Khi bước vào bếp, ánh mắt hai lão già lập tức rơi vào bàn ăn, trong chén còn sót lại chút thức ăn.
Xem ra bữa cơm tất niên của họ rất thịnh soạn, trong không khí còn vương vấn mùi thơm của thịt.
Bà Giang tặc lưỡi, nếu không phải bị lão đầu kéo tay áo lại, giờ này bà ta đã ngồi xuống ăn rồi.
Trời biết theo Nhị phòng, bà ta đã phải chịu bao nhiêu khổ sở.
Đại lễ mừng năm mới, lão nhị bọn họ lại không mua thịt!
Nếu trong nhà có bữa cơm tất niên tươm tất, bà ta và lão đầu cũng sẽ không tới đây, chịu cảnh nhìn sắc mặt người khác!
Ông Giang xoa xoa tay, nói với Giang Đình Chu: “Đại lễ mừng năm mới, tổng phải là người một nhà ăn bữa cơm tất niên, các ngươi không về, chỉ đành để ta và nãi nãi ngươi đến đây một chuyến.”
Giang Đình Chu bị bọn họ chọc cười.
Vừa hay lúc này cơm cũng đã ăn xong, hắn thong thả đứng dậy, “Nếu hai vị đã đích thân đến mời, ta không trở về hình như không hợp lý, vậy thì về lại nhà cũ ăn thêm bữa nữa đi, đỡ cho hai vị lão nhân gia phải chạy đi chạy lại vô ích.”
Sắc mặt hai lão già hơi thay đổi.
Sợ Bà Giang không kiềm chế được, nói ra những lời không nên nói, Ông Giang vội vàng chen lời: “Chỉ cần là người một nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-ba-xuyen-ve-co-dai-mang-khong-gian-chay-nan-nuoi-manh-bao/4946682/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.