Ôn Thiển ôm con xem Giang Đình Chu làm việc, xem được một lúc thì ngồi không yên nữa.
“Ta đưa Đường Đường đi dạo gần đây một chút.”
Giang Đình Chu không yên lòng, “Đừng đi xa quá, ta không thấy các nàng sẽ lo lắng.”
“Không đi xa, chỉ đi vòng quanh mảnh đất của chúng ta thôi.”
Nghe nàng nói vậy Giang Đình Chu mới yên tâm, “Nếu ôm không nổi thì quay lại, để tể tể ngủ trong cái giỏ, lát nữa ta sẽ xách con bé về nhà.”
Tưởng tượng cảnh tể tể ngủ trong giỏ, Ôn Thiển đổ đầy vạch đen trên trán, không thèm để ý Giang Đình Chu nữa, ôm con đi luôn.
Mùa này trên núi không chỉ có rau dại, mà còn có hoa dại.
Nhìn thấy một loại thực vật nở hoa vàng lớn, Ôn Thiển định bẻ hai cành, mang về cắm trong vại đất, làm vật trang trí cũng rất tốt.
Còn chưa bẻ cành hoa, tiểu tể tể trong lòng đã vặn vẹo người, thò tay ra, muốn nắm lấy bông hoa.
Da con bé mềm mại, sợ con chạm vào hoa dại sẽ khó chịu, Ôn Thiển đành phải từ bỏ ý định bẻ hoa, ôm tể tể tiếp tục đi về phía trước.
“A ~” Tiểu gia hỏa bất mãn, vung vẩy bàn tay nhỏ.
Ôn Thiển nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay con bé, “Tuổi còn nhỏ đã biết nổi nóng rồi sao?”
Tay bị giữ lại, tiểu gia hỏa lại tưởng nương thân đang chơi với mình, há miệng cười ngây ngô.
Ôn Thiển cũng bị con bé chọc cười, dụi dụi vào mũi tể tể, “Đường Đường có phải cũng cảm thấy bên ngoài chơi vui hơn không?”
Tiểu nha đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-ba-xuyen-ve-co-dai-mang-khong-gian-chay-nan-nuoi-manh-bao/4907505/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.