“Hàn!” Đẩy cửa phòng ra, Diệp Tư Ngâm liền thấy Diệp Thiên Hàn khẽ nhấp một ngụm trà trong chén, nhất thời trong đầu trống rỗng. . . . . .
Mắt tím thâm thúy nhìn qua, bên trong mang theo chút kinh ngạc khó gặp. Nhưng Diệp Tư Ngâm lại không còn tâm tư thưởng thức cảnh tượng này, nhanh chóng bước lên, đoạt lấy chén trong tay hắn.
“Chuyện gì?”
Diệp Tư Ngâm vẫn chưa trả lời, chỉ cẩn thận quan sát chén trà trong tay —— chén làm từTân Bình thanh từ thượng hạng, trà là Lư Sơn Văn Lâm quý báu, màu nước sanh biếc thanh thanh, hương trầm như lan. Diệp Tư Ngâm nhẹ nhàng thở ra —— trong chén không có độc. Buông chén trà, nắm lấy tay trái Diệp Thiên Hàn, đè lên mạch môn, mạch tượng vững vàng hữu lực, không một tia hổn độn. Diệp Tư Ngâm lúc này mới yên tâm, mệt mỏi ngồi xuống ghế, phát giác bản thân không ngờ kinh ra một thân mồ hôi lạnh.
“Ngâm nhi?” Diệp Thiên Hàn thấy y sắc mặt trắng bệch, có chút không vui, không biết là chuyện gì làm cho y kinh hoảng như thế.
Diệp Tư Ngâm thở ra nặng nề, mắt tím trong suốt nhìn gương mặt lãnh tuấn, nỗi lòng hơi phức tạp, lại vẫn bình tĩnh nói: “Độc cung lần này do cung chủ cùng hộ pháp tự mình hạ Côn Lôn, là hướng về ngươi mà đến. Không biết là ai mặt mũi cùng tài lực lớn đến mức có thỉnh được sư bá tự mình rời núi. . . . . .”
Diệp Thiên Hàn mặt trầm xuống, trong lòng đã đoán ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-anh-am-huong/1903871/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.