“Những chuyện ấy, Tần Quốc công không gánh cũng phải gánh. Ai, ta chỉ là đau lòng cho Thư Nhi, một cô nương rực rỡ như vậy, sao lại phải chịu kiếp nạn này.”
Người đang đứng ngoài điện, Tần Thư Dự đã sững người.
Thì ra, phủ Tần Quốc công vốn chẳng hề sai gì, chỉ là gánh họa thay cho Ôn gia ở Kiềm Dương.
Mà chuyện này, Thái t.ử không chỉ biết, mà còn chính là người xuống tay!
Đổi lại mà nói, sự diệt tộc của Tần gia, chính là Đặng Ngọc Thần tự tay thúc đẩy!
Nàng nhớ lại ngày được cứu ra, Đặng Ngọc Thần ôm thân thể lạnh như băng của nàng, dịu giọng an ủi.
Hắn nói từ nay về sau sẽ không để nàng chịu uất ức nữa, chuyện cũ rồi cũng sẽ nhờ thời gian mà phai nhạt.
Hắn còn nói, đợi mọi việc yên ổn, hắn sẽ cưới nàng.
Khi ấy, mắt hắn ngập đầy áy náy:
“Chỉ là, Thư Nhi, cô thân là người kế thừa ngôi vị, nhiều chuyện thân bất do kỷ, không thể cho nàng vị trí chính thất, cũng không thể hứa hẹn đời đời kiếp kiếp chỉ một người.”
Đặng Ngọc Thần kéo tay nàng đặt lên n.g.ự.c mình:
“Nhưng trái tim này của ta, chỉ thuộc về một mình nàng.”
Nghe câu đó, nàng như sống lại một lần nữa.
Cả hai ôm nhau mà khóc, nếm trọn khoảnh khắc dịu dàng ấy.
Khi đó nàng nghĩ, chỉ vì câu nói ấy của Đặng Ngọc Thần, nàng cũng phải cố sống cho thật tốt.
Nhưng giờ đây, sự thật lạnh lẽo bày ra trước mắt.
Nàng lại nghe thấy, người mà nàng yêu sâu đậm… chính là kẻ thù khiến gia tộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-am-dao/5021246/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.