Tiểu Hàn dìu Tổng giám đốc vào trong xe, lái về công ty, lúc xuống xe Hàn Vân Long đã say đến chân nam đá chân chiêu(*),tự đi không nổi, Tiểu Hàn đành phải nửa ôm nửa đỡ hắn lên tầng. Vào văn phòng Hàn Vân Long tự đẩy cửa vào nhưng vẫn không khóa lại, Vương bí thư nói phòng ngủ của Tổng giám đốc không ai được đi vào, Tiểu Hàn nghĩ ngợi vẫn vào trong nhìn thoáng qua (ừ, chỉ nhìn thoáng qua muh thôi). Đến khi nhìn rồi, Tiểu Hàn ngơ ngẩn tại chỗ suốt hồi lâu.
(*) thành ngữ tiếng Việt, ý chỉ chân phải đá chân trái, trạng thái đi đứng không vững vàng, mình nổi máu ý muh!
Cả căn phòng này, khắp xung quanh đều là ảnh chụp, trên tường, trên giường,… ít ra cũng phải mấy nghìn bức ảnh, mà chỉ là ảnh của một người duy nhất… Tiểu Hàn sống mũi cay cay, đưa tay lên bịt miệng, xong lại thả xuống nắm chặt bàn tay, phải cố gắng hết sực mới tìm lại yên tĩnh cho mình. Hàn Vân Long vào phòng rồi ngã lên giường, yên bình mà ngủ. Tiểu Hàn đi đến cạnh tổng giám đốc, lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng Hàn Vân Long, một lúc sau Hàn Vân Long bắt đầu đều đều thờ, chìm vào giấc ngủ sâu. Tiểu Hàn nhẹ nhàng giúp hắn cởi áo khoác, giày, đến bên cạnh Hàn Vân Long, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xiết bao nhung nhớ kia, cúi đầu in khóe môi của mình lên khuôn miệng bao năm xa cách, cảm giác ấm áp như trong ký ức cùng hương rượu vang đỏ đầy kích thích khiến thân thể Tiểu Hàn run
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-ai-tinh-doc-lam-tich/1587049/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.