Đến khi Phong Vũ tiến đến bàn ăn dùng bữa mà Giai Ý vẫn đang lơ lửng trong đống suy nghĩ lan man, hỗn tạp.
“Tiểu Ý! Tiểu Ý! Em có làm sao không? Tiểu Ý!”
Phong Vũ gọi cô liên tục nhưng đối phương không thèm quan tâm, cuối cùng anh phải gõ vào trán Giai Ý một cái cô với hoàn hồn lại.
“A đau, anh đánh em!”
“Không đánh em thì sao em chịu trả lời anh”
Giai Ý cúi mặt vẻ biết lỗi, tại cô suy nghĩ tập trung quá.
“Em đang suy nghĩ gì mà tập trung vậy, không nghe thấy anh gọi luôn”
“Em không biết, tự nhiên lơ đãng vậy á!”
“Đừng suy nghĩ nữa, nghĩ không được thì thôi. Em ăn cho nhiều vào”
Giai Ý cố gắng gạt hết những suy nghĩ luẩn quẩn trong đầu kia đi, Phong Vũ nói không sai.
Nếu không nghĩ ra được gì thì tạm thời bỏ qua vậy, khi nào nghĩ ra tự khắc sẽ ra.
Thế là chỉ sau vài câu nói chuyện với Phong Vũ, cô đã có thể vui vẻ ăn uống như mọi ngày.
Phong Vũ thấy cục cưng của mình vui vẻ thì cũng chẳng lo lắng gì nhiều, Giai Ý vẫn thường treo tâm hồn trên mây mà.
Buổi tối, khi đang chìm sâu trong giấc ngủ ngon lành bên Phong Vũ, Giai Ý chợt mơ thấy một giấc mơ.
Trong giấc mơ Giai Ý đang bị trói trên một chiếc ghế, trước mặt cô là một màn hình vô cùng lớn, trong đó hiện lên hình ảnh của một số người, nhưng rất mờ ảo.
Giai Ý cố gắng nheo mắt để nhìn rõ những thứ đang hiện trên màn hình.
Và rồi Giai Ý cũng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-vu-thay-doi-vi-em/588892/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.