Ăn xong nồi lẩu lại khiến Giai Ý đột nhiên nhớ mẹ, cô muốn được cùng mẹ ăn lẩu giống như hôm nay đã ăn cùng Phong Vũ, thật sự rất muốn.
Sự đa cảm trong Giai Ý đã thôi thúc những giọt nước mắt rơi xuống.
Phong Vũ đưa ra một đĩa hoa quả, thấy cô khóc thút thít thì hốt hoảng chạy đến.
“Tiểu Ý! Sao vậy em? Không khỏe chỗ nào à, khó chịu ở đâu? Nói anh nghe!”
Thời gian qua cho dù cô không cười không nói nhưng cũng sẽ không khóc.
Giai Ý ôm lấy anh khẽ nấc từng hồi, Phong Vũ chỉ đành dỗ dành cô.
“Ngoan! Có anh đây! Em không một mình!”
“Em... Em... Em nhớ mẹ!”
Phong Vũ hơi khựng người, thì ra bảo bối của anh nhớ mẹ. Chuyện này với anh rất đơn giản, nhưng nhìn ra ngoài lại thấy trời đã tối. Thế này thì không tiện ra ngoài.
“Không sao! Mai chúng ta đi thăm mẹ!”
Giai Ý nghe thế cũng bớt xúc động, tiếng khóc nhỏ dần rồi tắt hẳn. Phong Vũ lấy khăn ấm lau mắt cho Giai Ý, anh để ý rằng mắt cô dạo này rất nhạy cảm.
Anh bón trái cây cho Giai Ý ăn, hôm nay có vẻ tâm trạng của cô tốt hơn mọi ngày. Phong Vũ cứ từ từ đưa trái cây cho cô, vậy mà cô có thể ăn hết một dĩa lớn.
Sau đó hai người cũng đi ngủ sớm, Tiểu Phong cũng không thể thiếu, một giường, hai người, một chó cứ thế ôm nhau ngủ.
Sáng hôm sau Giai Ý dậy từ sớm, cô vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi mà Phong Vũ vẫn chưa dậy.
Cô đi đến giường lay lay cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-vu-thay-doi-vi-em/588884/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.