Tử Cấm Thành, Bắc Kinh.
Ở trên bảo tọa, Khang Hi cho gọi vị tướng ưu ái nhất của ngài bước ra hỏi:
- Có lẽ ái khanh biết sáng nay trẫm thượng triều để làm việc gì?
Dương Tiêu Phong đương nhiên là biết ngày này năm sau chính là ngày giỗcủa chàng, và cũng biết hoàng đế đang chuẩn bị tuyên án tử cho chàng.Nghĩ tới vợ hiền đang ở ngoài cung, trong bụng nàng lại đang có mang,sinh linh bé bỏng đó còn chưa thành hình, nên Dương Tiêu Phong mở miệngkhông nổi. Lát sau chỉ có thể thốt một câu cay đắng, Dương Tiêu Phongnhìn thẳng vô mặt Khang Hi nói:
- Hoàng thượng có biết bao nhiêu chuyện xử lý, còn rất nhiều sớ tâu cầnphải phê duyệt, chuyện của hạ thần đã khiến hoàng thượng nhọc lòng rồi,hạ thần thật cảm thấy áy náy.
Khang Hi nghe Dương Tiêu Phong nói một câu đầy rẫy hàm ý trách móc vậytrong bụng không khỏi cảm giác như bị kiến bò. Gương mặt thoáng đỏthoáng xanh, Khang Hi phải nuốt nước bọt vài ba bận mới có thể che giấuđược sự hổ thẹn, hồi lâu sau khi ổn định tinh thần được rồi ngài mới lên tiếng sai Ung công công tuyên đọc thánh chỉ.
Ung công công vâng mệnh, tay cầm một cuộn vải màu vàng bước lại gầnDương Tiêu Phong, trước khi mở ra đọc thì nhìn khắp một lượt bá quan văn võ, thấy tất cả đều đang chau mày. Ung công công nói:
- Cung thân vương lãnh chỉ.
Dương Tiêu Phong bị Khang Hi dồn vào đường cùng, không có cách nào phải chậm rãi quỳ xuống, vòng tay cúi đầu hờ hững
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-vu-thanh-trieu-quyen-2/2223618/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.