Thời khắc lại trôi qua, chầm chậm. Mọi người đứng chung quanh Dương TiêuPhong lại tiếp tục nín thở. Ai nấy cũng đều lắng tai nghe tiếng đếm đều đều của người trung niên, khi này đã đếm gần tới số tám trăm. Khí lựcmất, máu lại ra nhiều, trông Dương Tiêu Phong có vẻ như không thể nàochi trì được lâu hơn.
Bấy giờ trông chàng tơi tả quá chừng, chẳng còn có thể nhân dạng rachàng nữa. Chiếc áo chàng đang mặc trên người rách nát, từ mảng to tớimảng nhỏ, có mảng đứt đoạn luôn và rơi đi mất, có mảng còn dính lại lấtphất theo đà xoay chuyển của đòn roi. Tóc chàng xỏa dài, bay loạn thành rối tung, mồ hôi và máu đổ ra như tắm, mặt mày xanh dờn, hơi thở khónhọc, đôi mắt trắng nhợt.
Thiếu phụ đứng đó xem cảnh thuộc hạ của nàng thay phiên nhau dùng đònroi tra tấn Dương Tiêu Phong như tra tấn một tử tù. Ấy vậy mà, nàng hãy cứ như con dã thú, hãy còn điên tiết lên, trong lòng vẫn chưa cảm thấyhả giận được. Đôi mắt của nàng bốc lửa, nàng nhìn nơi nào cũng thấy rực lên một màu hồng, màu của máu. “Phải!” Nàng tự nhủ, nàng phải khơidòng máu của kẻ địch thù này, khi nào máu của y chảy đến giọt cuối cùnglòng nàng mới lắng dịu được.
Thực ra ban đầu nàng rất muốn dùng một kiếm chém chết Dương Tiêu Phong,nhưng nàng lại cảm thấy làm vậy e rằng quá dễ dãi đối với y, nên nàngbắt y phải trả một cái giá thật đắc, vì trong suốt tám năm qua trong tâm trí nàng chưa một lần trận giết người đẫm máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-vu-thanh-trieu-quyen-2/2223584/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.