Chương trước
Chương sau
Tháng ngày thắm thoát trôi đi, trăng khuyết lại đầy. Khang Hi năm ấy đã làmột thiếu niên tuấn tú mười lăm tuổi. Ngài nghe theo lời của người áođen hôm nào ở Văn Uyên Các hằng ngày chỉ chuyên tâm đọc sách thánh hiền, còn chuyện quốc gia đại sự ngài nghiễm nhiên để mặc cho nhóm tam mệnhđại thần toàn quyền phụ trách. Ngay cả Phủ Viễn tướng quân dạo ấy cũngít nhúng tay vào việc chính sự. Quốc nội vì vậy hết sức thái bình,không còn những vụ choảng nhau đến kinh thiên động địa long trời lở đấtgiữa hai đoàn thiết giáp quân và đoàn tinh binh áo đỏ nữa.

Có một hôm Khang Hi triệu Sách Ngạch Đồ vào cung bảo mời cho ngài hai vị sự phó, một vị người tỉnh Hà Nam tên gọi Thanh Bàn còn một vị tên NgụyDuệ Giới. Hai vị học sĩ này ngày ngày giảng giải kinh sư cho ngài nghe ở Doanh đài. Thêm vào đó Khang Hi còn mời cả thi giảng học sĩ Cao Sĩ Kỳđể giảng giải về Tống học. Hoàng đế là người hiếu học, rất trọng Hánvăn, ngày ngày giảng luận với các vị học sĩ không biết mệt. Khi về cungngài lại còn giảng lại cho bọn cung nhân nghe. Bọn này từ bé đã vô họcthành thử nghe mà chẳng hiểu rõ được ý nghĩa cao diệu, nhưng may đượcngười thái giám tin cậy của Khang Hi là Ung công công chỉ dẫn thêm chonên họ cũng dần dần hiểu biết thêm ra.

Khang Hi theo Thi Độc học sĩ học thuộc nào kinh nào sử, chứ tuyệt nhiênkhông động tới một sớ tâu nào. Khắp triều văn võ bá quan thấy thế ainấy cũng đều lấy làm quái lạ.

Phụ thân của Sách Ngạch Đồ là Sách Ni, một trong những vị đại thầnchuyên lo phụ chính ngó thấy Khang Hi không màng chính sự nữa thì lolắng khuyên rằng:

- Hoàng thượng à, hiện thời ngài cứ để mặc cho tam mệnh đại thần lênđiện Thái Hòa tác oai tác quái, nếu không giải quyết chúng sớm, khônglên kế hoạch trừ khử bọn chúng e là họa sẽ đến trước mắt đó.

Nhưng Khang Hi cặp nhãn quan không rời khỏi cuốn Đạo Đức Kinh, thờ ơ trả lời:

- Việc liên quan đến tình cảm nội bộ trong triều đình đại Thanh ta, màtrẫm lại là vua của một nước, làm sao có thể nhẫn tâm ra tay đây? Vảlại tam mệnh đại thần bọn họ dù tốt dù xấu cũng là người mình mà, naytương tàn lẫn nhau, để bọn loạn đảng có dịp dựng cờ khởi nghĩa thì thậtuổng phí bấy nhiêu công lao lập quốc của Thái Tổ từ trước đến nay. Trẫm biết rõ tai họa sẽ đến trong một sớm một chiều thế nhưng muốn đợi Ngaotông đường ra tay trước, sau đó vì nghĩa ra quân thảo phạt mới là danhchính ngôn thuận.

Sách Ni nghe đáp vậy tức thì lia mắt sang Dương Tiêu Phong và Mộc ĐìnhQuý. Với ánh nhìn khó hiểu, Sách Ni ý chừng muốn hỏi nguyên do tại làmsao hoàng thuợng lại trở thành bất cần thế này? Song chỉ bắt gặp cái so vai của Dương Tiêu Phong lẫn Mộc Đình Quý, Sách Ni liền cả gan nói:

- Nhưng hoàng thượng à, con người không ai là không sợ chết cả, tuynhiên mọi người nguyện dùng cái chết để phụng sự cho ngài. Hoàng thượng sao có thể vì mấy kẻ tiểu nhân bỉ ổi hèn hạ xấu xa đó mà bỏ mặc đạicuộc để chúng phương hại bá tánh, làm điều đại ác chứ?

Sách Ni chưa thốt hết câu thì từ đằng cửa Ung công công trên tay cầm một lá thư hối hả chạy vào dường như có việc cấp báo.

Vì thấy Sách Ni ở đó nên Ung công công quỳ xuống làm động tác tham kiếnxong không nói gì. Khang Hi hiểu ý bèn nhướng mày hỏi Sách Ni thời thầnhiện tại là canh mấy rồi?

Sách Ni biết hoàng đế đuổi khéo, bực dọc tâu rằng:

- Hoàng thượng nếu vẫn không nghe lời hạ thần khuyên nhủ thì hạ thầnkhông thể ở lại bên cạnh để bó tay chịu chết đâu, xin phép được cáo từ!

Nói xong quay phắt mình rời đi. Khang Hi nhìn theo Sách Ni, chờ cho lão thần phụ chính đó khuất bóng hẳn rồi mới bảo Ung công công khép cửa thư phòng lại trước khi trình tấu.

---oo0oo---

Lại nói tới Ngao Bái năm đó binh mã gần như nắm đủ cả trong tay rồi tuynhiên tuổi già sức yếu không còn muốn cầm quân viễn chinh nữa. Thêm vào đó ở biên giới hiện thời chiến loạn, Chuẫn Cát Nhĩ có ý định muốn bànhtrướng lãnh thổ Hãn quốc, xua binh xâm chiếm đất đai Trung Nguyên. Ngao Bái hay tin bèn tìm thêm người có đảm lực để tiếp tay gã chỉ huy một số nhân mã trong quân đội Bát Kỳ.

Vào một đêm tối trời ở Ngao tông phủ thiết đãi tiệc thọ, hai vị cố mệnhđại thần và nhiều vị quan từ tam phẩm trở lên cũng đang có mặt tại đó.

- Cạn ly! – Có tiếng cười nói - Từ nay những gì ba người chúng ta nói ra đó cũng như là thánh chỉ rồi đó!

Người mới vừa xuất khẩu ngữ chính là Át Tất Long, gã nói vậy với hàm ýám chỉ rằng lời của tam mệnh đại thần phán ra cũng giống như là lệnh vua ban ra vậy, là tất yếu, ai không nghe theo thì chỉ có đường chết thôi.

Tô Khắc Táp Cáp ngồi cạnh Át Tất Long nghe bằng hữu của gã tự ví mình là chân mạng thiên tử tức thì bật cười đắc chí, gã đang tít mắt thì thốtnhiên chững lại, chả là từ ngoài cửa vọng vào tiến của quản gia:

- Ngao đại nhân đến!

Ngao Bái tà tà bước vào đại sảnh một cách oai vệ, an tọa ở trên ghếthượng. Cửu Dương cùng các vị quan đứng dậy làm lễ chào sau đó đồngloạt phân làm hai hàng ngồi xuống, tổng binh, phó tướng, tham tướng củacác doanh, nhân số khá đông đảo. Cửu Dương liếc mắt nhìn quanh thêm một lần, nghĩ bụng tiệc thọ lần này thiết đãi khoảng hơn trăm người songngoại trừ Ngao Bái ra thì không ai tin tưởng vào năng lực của chàng cả. Mặc dầu năm xưa khi ở Giang Nam chàng lăn lộn trong chốn lục lâm, phóng khoáng hành hiệp giang hồ, cướp giàu giúp nghèo gây ra vô số vụ án lớn. Hơn thế võ công của chàng lại cao cường, huynh đệ dưới tay cũng rấtđông, quan phủ không làm gì được…

Trong lúc Cửu Dương bận hồi tưởng chuyện quá khứ thì Ngao Bái phẩy taybảo đám a hoàn trong phủ dọn tiệc lên trên bàn. Mùi rượu hảo hạng hòaquyện cùng mùi thức ăn thơm nức mũi. Từ trong chính sảnh tiếng cười nói xen lẫn tiếng cụng ly chan chát vang lên, một bầu không khí rất ư náonhiệt.

Ngao Bái lúc này về danh nghĩa chẳng khác nào Đại Hãn, nghĩa là ngườithống soái tối cao của quân chủ lực Bát Kỳ Mãn Châu, nhưng trên thực tếcũng chỉ đứng đầu và ra lệnh cho một kỳ của gã chỉ huy mà thôi. Bởi vìbinh lính dưới tay gã nhiều quá, gã không thể nào một thân một mình cóthể quản thúc hết được. Át Tất Long và Tô Khắc Táp Cáp niên thọ cũngcao, ngại chuyện tòng quân đánh giặc lắm. Tình hình đó đã làm cho quânMãn Châu có phần rối loạn, nhưng vẫn chưa suy yếu, và họ đòi hỏi nhu cầu tập quyền đặc biệt là tập quyền về quân sự mà trong đó cốt lõi là tìmra một vài người có thể đứng ra giành quyền kiểm soát các kỳ. Để đápứng yêu cầu phát triển của quân đội lúc bấy giờ, Ngao Bái đề bạt CửuDương.

Chờ cho tới khi tiệc thọ gần tàn, Ngao Bái mới lên tiếng nói muốn tìm người giúp mình đứng ra lãnh đạo binh sĩ.

Rồi chẳng biết có phải Ngao Bái muốn thử lòng thử dạ hay chăng mà lại hỏi Cửu Dương là:

- Lí Tài, ngươi cùng bản quan thượng triều bao năm, hằng ngày đối đầuvới tên Phủ Viễn tướng quân ở trên đại điện, đối với hắn ngươi có nhậnxét thế nào?

Cửu Dương sau một thoáng khẽ nhíu mày suy nghĩ thì vòng tay kính cẩn đáp:

- Dạ bẩm đại nhân, hạ quan đối với người này chỉ có một lời, đó chính là tri kỷ tri bỉ.

Ngao Bái hỏi:

- Dương Tiêu Phong hắn lúc nào cũng hô hào giương ngọn cờ vì đại nghĩadân tộc, tuyên bố Trung Nguyên Mãn Hán một nhà, ở trong lòng của ngươicó xem hắn là anh hùng hảo hán hay không?

Cửu Dương chưa trả lời, Ngao Bái lại nói:

- Lí Tài ngươi cứ thành thật nói cho thẳng thắn ra đi, bất luận ngươi nói sao bản quan cũng không trách ngươi!

Cửu Dương nói:

- Tạ ơn đại nhân!

Nói đoạn đáp lời:

- Hạ quan nhận thấy Dương Tiêu Phong hắn quả đúng là một người mưu kếxảo quyệt, có tham vọng làm đế vương, nhưng mai này nhỡ mà mưu đồ củahắn được thành công rồi hắn sẽ trở nên rất độc ác, nhẫn tâm, chuyên làmnhững việc hại dân hại nước.

Và trong khi Ngao Bái giơ tay vuốt bộ râu dài gật gù, Cửu Dương nói thêm:

- Nhìn lại triều đình của các thời đại, khi nào có chánh sự hữu bại, hôn quân thống trị thì bá tánh mới nổi cờ khởi nghĩa mà thôi. Nay bá tánhđang sống trong cuộc đời an vui lạc nghiệp, hắn lại đi khắp nơi dán bảnphao tin rằng đại nhân ngài chuyên môn ăn hối lộ, khiến cho thiên hạ lầm than, âu cũng chỉ là cái cớ, hắn muốn người đời có ác cảm với ngài.Nhưng thật tình ra thì hiện giờ hoàng triều đại Thanh quốc lịch trườngthành, Ngao đại nhân ngài tuy không phải là hoàng đế nhưng ở trong triều ai cũng xem ngài như là thánh thượng hiền minh, vì chúng sinh mang lạiquốc thái dân an, như vậy mà hắn còn đòi lật đổ triều đình cũng đủ thấydã tâm của hắn to lớn tới mức nào rồi...

Cửu Dương còn nói rất nhiều nữa, chủ yếu là đề cao năng lực và uy nghicủa nhóm tam mệnh đại thần, đồng thời cũng dùng toàn lời lẽ quá khíchchỉ trích Dương Tiêu Phong, bảo Dương Tiêu Phong là một người có hànhđộng ấu trĩ không nghĩ tới sự an nguy của bá tánh, của quốc gia, có tưtưởng bảo thủ và cố chấp ngoan cố như vậy thật đáng bị khinh bỉ, đúng là một kẻ bất trung bất nghĩa…

Ngao Bái nghe Cửu Dương ca ngợi mình lên chín tần mây xanh, cảm giác rất vui sướng trong lòng, tiếp tục hỏi nữa:

- Lí Tài, những gì ngươi nói đó bản quan nghe qua cũng phải. Vậy để tahỏi ngươi lời này nữa xem sao, ngươi nghĩ sao về những người Hán lại tựnguyện đi làm việc cho người Mãn?

Cửu Dương nói:

- Dạ bẩm đại nhân, hạ quan cho rằng ai là chân mạng thiên tử thì đã được trời cao ấn định sẵn rồi, thiên nhượng nhân quy, tuyệt đối không nênphân biệt ai là người Hán ai là người Mãn. Hơn nữa nếu ai dám cả gangiương lá cờ người Hán lên, dùng lý do đó mong lật đổ triều đình đạiThanh ta, hạ quan thề chết cũng sẽ một lòng trung thành với đại nhân.Có trời đất minh chứng, tuyệt đối chỉ có lòng thành này, giang san thiên hạ muôn đời thuộc về gia tộc Ái Tân Giác La, đời đời kiếp kiếp, thiênthu vạn tuế!

Ngao Bái nói:

- Nhưng Lí Tài này, theo như những gì bản quan quan sát thì từ khi TháiTổ hoàng đế nhập quan, lấy được trung thổ, làm cho tổ tiên của Thanh trị phát dịch phục, không lẽ ngươi cam lòng sao?

Cửu Dương thưa:

- Dạ bẩm đại nhân, người Mãn nhập quan trăm năm, không những không bàixích người Hán mà còn hấp thụ văn hóa người Hán, cổ lệ Mãn Hán thônghôn. Người Mãn và người Hán nay cũng giống như người trong một nhà rồi. Hơn nữa trước đó tiên hoàng anh minh quảng trị thiên hạ, nâng đỡ đờisống dân chúng làm cho tứ hải thanh bình, bá tánh an cư lạc nghiệp thìđã giỏi hơn Minh triều người Hán rồi, không những là gấp một ngàn lần.Hạ quan theo đại nhân bấy lâu, đối với hùng tài vĩ lực của đại nhân hạquan thật khâm phục sát đất. Hạ quan chỉ quyết tâm đi theo ngài màthôi, để đem lại hạnh phúc cho bá tánh, đấy mới chính là cái phước củahạ quan!

- Tốt, tốt! – Ngao Bái nghe Cửu Dương đối đáp đâu đó rất trơn tru mạchlạc, lên tiếng tán dương, gã vỗ tay khen ngợi rồi nói – Lí Tài ngươi nói rất hay!

- Tạ ơn đại nhân!

Át Tất Long ngồi cạnh Ngao Bái cũng cao hứng tươi cười:

- Lí Tài ngươi rất thông minh sáng suốt, thốt toàn điều chí lý. Ta ướcchi bọn ngu xuẩn theo phe tên Phủ Viễn tướng quân cũng hiểu biết rõ đạolý như ngươi thì đó mới là phúc đức của lê dân!

Đến phút này Ngao Bái mới cho mọi người biết ý định muốn chọn Cửu Dươnglàm người phụ giúp gã một tay chỉ huy quân đội thượng tam kỳ, tất nhiênkhông ai lên tiếng phản đối cả.

Cửu Dương cả mừng rời khỏi bàn tiệc ra giữa sảnh quỳ xuống vòng tay cảm tạ rồi nói:

- Cám ơn các vị đại nhân đã ủng hộ cho. Hạ quan tự hỏi có tài đức gì mà dẫn dắt trận đánh này, nhưng sau khi may mắn được làm quan, rồi có cơhội tiếp xúc với các vị đại nhân, hạ quan mới biết được là hạ quan nênphò trợ cho ai, cho nên mới quyết định tiếp nhận chức vị này. Tương lai hy vọng các vị chỉ dạy dùm. Tuy rằng hạ quan đảm nhiệm chức vụ thốnglĩnh quân đội thượng tam kỳ nhưng nói đếm kinh nghiệm lâm trận thì cácvị hơn hẳn hạ quan, là đại lão sư của hạ quan, mai sau hạ quan có làmviệc gì sai quấy xin các vị tận tình chỉ dạy dùm cho.

Tô Khắc Táp Cáp nghe Cửu Dương ăn nói lịch sự khiêm tốn vậy mỉm cười nói:

- Lí Tài ngươi khỏi cần phải lo, Ngao đại nhân và chúng tôi giao phótrách nhiệm này cho ngươi thì đương nhiên tin chắc ngươi có tài cán hơnngười khác rồi. Thế nên chúng tôi hoàn toàn tin tưởng vào bản lĩnh củangươi, và tuyệt đối tin vào nhãn quan của Ngao đại nhân.

Át Tất Long cũng nói:

- Bổn quan cũng thật rất vui khi thấy ngươi gánh vác trách nhiệm này.

Cửu Dương nói:

- Hạ quan quyết sẽ không làm phụ lòng của các vị đại nhân.

Khi này có nhiều vị quan khác xúm lại chỗ Cửu Dương đang quỳ mỗi ngườikhen một câu, nào là văn thông võ lượt, nào là võ nghệ phi phàm, nhấtđịnh sẽ chỉ đạo được binh mã. Họ nói sẽ tận lòng tương trợ cho chàng,đồng tâm chịu cực cùng với chàng phò trợ Ngao Bái hối thống thiên hạ…

Chung cục Ngao Bái sai a hoàn rót rượu ra chén cho tất cả mọi người rồi nói:

- Các vị nói đúng lắm, để bản quan mời mọi người một ly, từ giờ phút này trở đi bản quan giao sư đoàn tượng tam kỳ cho Lí Tài đây để hắn cùngvới ta chủ trì việc huấn luyện binh sĩ, cùng mưu đồ nghiệp bá, tương lai thành công bản quan sẽ có thưởng lớn cho tất cả.

Ngao Bái nói xong ngửa mặt lên trời cười một tràng dài.

Cửu Dương tai nghe mà như mở cờ trong bụng, ruột nở ra từng khúc, song chàng chưa kịp nói gì Ngao Bái đã tiếp lời:

- Với nhãn quan tinh tường của ta, Lí Tài ngươi chắc chắn có thể giúp ta huấn luyện được một đạo nghĩa quân có tiền đồ nhất, sau này đoạt đượcthiên hạ rồi, với công đức tài cán của ngươi ít nhất cũng phải làm đếnchức vị thừa tướng, tay nắm quyền binh dưới một người nhưng trên hàngvạn người.

Cửu Dương mặt mày tươi hơn hớn, cung tay xá một cái, ngoài mặt tỏ vẻ xúc động nhưng trong lòng không cần nghe Ngao Bái nói câu đó thì cũng đãbiết địa vị của chàng từ giờ phút này đã được đặt nền móng xuống. Rốtcuộc sự nghiệp của chàng cũng đạt đến được một giai đoạn phát triển hoàn toàn mới, mong ước đã hé lộ ánh sáng. Tuy vậy kế hoạch vẫn còn rấtgian nan trùng trùng nhưng đây chính là sự thách thức trên con đường sốmệnh.

Lại nói tiếp chuyện Ung công công có việc cần trình lên Khang Hi.

Ung công công hai tay dâng bức thư lên trao Khang Hi, nhỏ giọng nói:

- Dạ bẩm hoàng thượng, vừa nãy có báo cáo rằng đã bắt được tin Át TấtLong sẽ tới gặp người Anh ở bến tàu Thiên Tân vào tối ngày mai…

Mộc Đình Quý quay sang Dương Tiêu Phong hạ giọng nói:

- Quả đúng là hắn ta liệu việc thần sầu, đã đến lúc Phủ Viễn tướng quânngài phái phó tướng mai lặc chương kinh đi đến Thiên Tân giúp hoàngthượng ra tay thu phục tên ác đảng đó rồi đó.

Khang Hi cũng gật đầu đồng ý, Dương Tiêu Phong lắc đầu nói:

- Không đâu hoàng thượng, chuyện này liên hệ trọng đại, thay vì để TôKhất đi làm thì nên để thần đích thân dẫn quân tới đó bắt người.

- Như vậy cũng được – Khang Hi nói - Ái khanh cứ làm theo ý của khanh đi.

Dương Tiêu Phong vòng tay lĩnh chỉ, rồi nhìn Ung công công nói:

- Ban lệnh của ta, vào canh ba bảo nhân mã tập trung ở ngoại thành.

- Còn chuyện kinh thư ở Hồi tộc thế nào rồi? – Khang Hi lại hỏi.

Ung công công thưa:

- Dạ bẩm hoàng thượng, bồ câu đưa tin báo là Tân Nguyên cách cách vàsong Lộ Phi nương đang vạch kế hoạch, chắc cũng sắp sửa lấy được rồi.

Khang Hi khi này tuổi tác còn trẻ, tính khí nóng nảy, không nhịn được nói ngay:

- Lúc ấy hy vọng Ngao Bái sẽ để Cửu Dương xuất chinh.

Nói đoạn ngài nhớ lại những gương mặt đểu cáng của nhóm tam mệnh đại thần mỗi lúc thượng triều, mím môi thêm lời:

- Đến lúc đó trẫm thật muốn dũng sĩ phe ta ngầm phục trong bữa tiệc tiễn đưa sẽ thừa cơ ám sát lão ấy, sau đó trẫm mới đưa quân vào trong phủ đệ yêu cầu lão hoàn trả hổ phù. Hành động trước khống chế được người, hành động sau sẽ bị người khống chế!

- Hoàng thượng xin đừng nóng lòng – Dương Tiêu Phong nghe hoàng đế nóivậy vội lên tiếng can thiệp - Muôn sự cứ theo tính toán đi.

Trong lúc thốt lời khuyên Khang Hi vậy Dương Tiêu Phong thầm nghĩ vềphần Ngao Bái hãy còn nghĩ có kẻ đã ngã theo chiều gió rồi, bị vinh hoaphú quý và hư danh làm cho mờ mắt rồi nên lão không có chút phòng hờnào, tốt thật!

---oo0oo---

Tối hôm sau Dương Tiêu Phong dẫn binh mã đến Thiên Tân bắt người.

Cũng nói là đã từ lâu lắm rồi Khang Hi biết tỏng chuyện Át Tất Long ỷlại vào quyền hành và danh tiếng của Ngao Bái mà chuyên nhận hối lộ,danh sách tham nhũng của gã kể dài không hết. Khoảng thời gian gần đâygã còn tự ý vận chuyển châu báo và đồ cổ quý giá ở trong cấm cung rangoài thành buôn bán cho bọn thương gia người Anh. Khang Hi biết ngàichỉ cần tìm ra chứng cớ là có thể buộc tội Át Tất Long, khử trừ đi cáiđinh trong mắt này nhưng sự việc nào có dễ dàng như vậy. Khang Hi mấylần nghe mật thám tâu là Át Tất Long khi thì buôn lậu đồ cổ ở lò gốmDương Chi, khi thì ở một kho gạo nào đó, cớ nhưng lần nào sai người cầmquân đến bắt cũng bị trễ nải một bước.

Lần này Khang Hi nghe theo lời của một người, sai Tô Khất bí mật đến kỹviện trứ danh nhất kinh thành mà giới quyền quý yêu thích và thường luitới triệu Hà Tam Cô nhập cung. Kể từ sau khi Hà Tử Lăng qua đời, HàTam Cô trở thành ca kĩ nổi tiếng bật nhất kinh thành Bắc Kinh. Hà TamCô được coi như là kỹ nữ xinh đẹp nhất, mặt hoa da phấn ít ai bì kịp.

Nửa năm trước Át Tất Long đến kỹ viện chơi bời, vô tình thấy Hà Tam Côgảy đàn cho một vị khách. Gã thấy người con gái này nhan sắc kiều diễmlại đàn giỏi hát hay, không ngớt khen thưởng, quyến luyến mãi không muốn rời lấy một khắc. Gã không tiếc vung ra hàng vạn ngân lượng để mua đồtrang sức đắc tiền tặng nàng, chủ yếu muốn nàng ngoài gã thì không hầuhạ cho ai nữa. Át Tất Long mê mẩn Hà Tam Cô đến quên cả lối về vì nàngđặc biệt sở hữu một làng da trắng trẻo mịn màng như ngọc. Át Tất Longlúc nào cũng tỏ ra cưng quý làn da quý báu đó của nàng. Gã mua tặngnàng nào là màn trướng nào là bình phong, tất thảy đều kết những viênngọc nho nhỏ vào. Cứ mỗi khi gió thổi lướt ngang màn trướng lại layđộng, khiến ngọc ngà va chạm vào nhau rổn rảng nghe thật vui tai. Ngoài ra những đài gương, những thành giường của nàng đều cẩn bạch ngọc. Quần áo, nhất là những nơi tà áo gấm u quần của nàng luôn luôn có khâu những phiến ngọc quý vào. Át Tất Long hễ có đồ ngọc là đều đưa tới để bàybiện tại phòng nàng, có lần tặng nàng một cây ngọc trai cao bằng ngườiđứng, tạt tượng nàng đang gảy đàn tì bà. Trên cành cây kiểng cũng treođủ các loại đồ chơi bằng châu ngọc.

---oo0oo---

Có một đêm Hà Tam Cô đang ở trên lầu trang điểm, Tô Khất đến nhưng không mời nàng xuống được. Tô Khất bèn đi vào hậu hoa viên đứng dưới cửa sổcủa nàng vờ nâng ống sáo lên thổi. Đúng lúc đó bên ngoài kỹ viện đồngthời có một tràng âm thanh vi vút nổi lên. Hà Tam Cô nghe được âm điệudu dương động lòng người đó thì sung sướng không bút nào tả xiết. Đôimôi mỹ nữ xinh thắm hé mở như đoá hoa anh đào nở độ đầu xuân, nàng hốihả mở cửa sổ ra tìm, mắt vọng đông ngó tây, tâm hoang ý loạn.

Khi thấy người thổi sáo chính là Tô Khất nàng thất vọng ra mặt, tuy vậycũng sai một hầu gái xuống mời Tô Khất lên lầu hỏi chuyện. Tô Khấtchuyện trò dăm ba câu, thấy vị cô nương này xinh thì quả tình rất xinh,chỉ cần một cái liếc nhìn cũng đủ để cho nàng thu hết hồn vía rồi nhưngthái độ tựa hồ có chút cao ngạo, tuy sống ở kỹ viện song thần thái tỏ ra cực kỳ cao quý, ánh mắt ngạo nghễ hướng về mình.

Hà Tam Cô nhìn chăm chăm ống sáo vàng quen thuộc trong tay Tô Khất hỏingười mới vừa thổi sáo ngoài sân là ai? Tô Khất nói “chính tại hạ.” Hà Tam Cô quả quyết “ người đó không phải là công tử!” Tô Khất nói “thậttình thì người cô nương muốn tìm đang ở trong cung.” Hà Tam Cô liền nói “tiểu nữ muốn gặp hắn!” Tô Khất bấy giờ mới bắt đầu nói điều kiện, bảo với Hà Tam Cô rằng sau khi sự việc tỏ tường, Át Tất Long bị tống giamvô ngục rồi hoàng thượng hứa sẽ phong nàng làm phi. Hà Tam Cô khi nàychẳng cần suy nghĩ gì nhiều, ngay tức khắc thẳng thừng từ chối.

Ở phía sau Tô Khất tên nô bọc vừa nhìn thấy nữ nhân này đối với chủ tửvô lễ quá, mang vẻ mặt hàn băng lạnh lẽo ngó chừng chủ nhân y thì sắcmặt lập tức trầm xuống, tiến nhanh lên một bước. Tô Khất vươn một tayngăn trở động tác của nô bọc của mình, vì hôm nay có việc cần nhờ ngườita, vì thế phải tận lực hòa hoãn một ít, nếu không phải vạn bất đắc dĩthì không thể nổi lên xung đột được.

Quả nhiên Tô Khất đã đoán trúng, Hà Tam Cô tiếp lời, nói nàng không cầnvinh hoa phú quý hay danh phận phi tử gì mà nàng chỉ vì một người cái gì nàng cũng chịu làm cho hắn.

---oo0oo---

Hà Tam Cô hứa là làm, nội trong vòng một tuần sau khi gặp Tô Khất nànglân la thăm dò Át Tất Long, biết ngay được chuyến mua bán phỉ thúy chothương gia người Anh lần này của gã, rồi lại bí mật viết thư bồ câu báocho Tô Khất ngày, giờ, địa điểm của mối làm ăn trái phép này.

Ung công công nhận được tin liền tâu lên Khang Hi, hoàng đế tức thì saiDương Tiêu Phong điều động một đoàn binh tới bắt ngay tại trận. KhangHi trong tay nắm rõ chứng cớ, Át Tất Long chạy tội không khỏi đành ởtrong đại lao trông chờ Ngao Bái đến cứu nhưng thật lâu chỉ có sự im hơi lặng tiếng. Át Tất Long trong khoảng thời gian bị giam giữ trở bệnhtim mà chết. Khang Hi sau đó muốn lấy lòng dân đã miễn tru di gia tộc,chỉ dùng gia sản tịch thu được của Át Tất Long bảo Mộc Đình Quý đem phân phối cho dân chúng ở chiến trường Tây Bắc Tân Cương.

Ánh nắng xuyên qua rèm cửa, chiếu vào màn gấm, khiến cho thư phòng trở nên bớt chói rất nhiều.

Khang Hi hoàng đế im lìm đứng trước long án, mắt nhìn nhang khói nghingút trên bàn thờ tổ tông mà lòng cảm thấy buồn bã. Ngài nhớ năm xưakhắp triều văn võ bá quan ai nấy đều dâng sớ khen nội tổ của ngài là một người phụ nữ hiền đức, vì cả đời bà chuyên tâm làm những việc thiện.Bà không những đã nhiều lần xuất quỹ cứu nạn Hoàng Hà, còn xây trại trẻmồ côi, mở kho phát gạo... Ai cũng bảo bà chẳng khác nào thánh mẫu hiền lương.

Khang Hi lại nghĩ đến lúc bà lâm bệnh qua đời lòng đau như dao cắt, đãbao năm trôi qua, quan tài của bà cũng được chôn cất xong lâu rồi thế mà ngài vẫn chưa vơi bớt mối thương cảm.

Ngài nhớ như in lời dặn dò của bà trước khi xuôi tay nhắm mắt. Bà gọiDương Tiêu Phong đến bảo rằng “Phủ Viễn tướng quân à, ai gia thật tìnhmong muốn lúc ai gia đi rồi hoàng thượng sẽ có văn võ nhị tướng, ở bêncạnh đồng tâm phò trợ cho ngài, chứ không muốn tái diễn sự biến Huyền Vũ Môn…”

Nghĩ tới đây mắt lại ngân ngấn lệ, Khang Hi không khỏi buông tiếng thởdài não nuột, xong nhìn xuống chiếc phong bìa màu vàng nhạt mà ngài đang cầm trong lòng bàn tay.

---oo0oo---

Mấy canh giờ trước đó ở trong điện Thái Hòa khung cảnh có hơi im ả. Sân tảo triều vẫn đứng hai hàng bá quan văn võ như thường lệ nhưng thiếubóng dáng của nhóm tam mệnh đại thần. “Ngao Bái vắng mặt,” Khang Hitrong lòng không khỏi mừng thầm, ngài tự nhủ chắc lão đang ở trong phủgiận ngài đến tím ruột tím gan vì chuyện cáo lão hồi hương của Tô KhắcTáp Cáp.

Chả là sau khi Át Tất Long bị giam giữ thì Tô Khắc Táp Cáp chính là mụctiêu tiếp theo được Khang Hi “để ý” tới. Khang Hi do đó mới trong mộtđêm khuya bỗng nhiên sai người truyền triệu họ Tô nhập cung.

Tô Khắc Táp Cáp bấy giờ hãy còn ngái ngủ, theo chân thái giám nhập cungmà chẳng biết chuyện gì sắp sửa xảy ra với mình, tới khi nghe Khang Hihạ lệnh cho đi tu bổ lại bờ đê thì gã mới bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị.

Khang Hi nói:

- Tháng trước Hoàng Hà lại dâng nước lũ, trẫm nhận được tin mức độ thiệt hại ở vùng Thanh Hải rất lớn, hiện tại có nhiều người đói khát, đê vỡ,họ buộc phải ăn rễ cây để tiếp tục sinh tồn... Trẫm muốn khanh đến đótìm cách cứu lũ.

Tô Khắc Táp Cáp nghe vậy vờ tỏ vẻ quan tâm, hỏi tình hình thiên tai ra sao. Khang Hi nói:

- Từ Mạnh Tân đến Đồng Quả Thương đã bị vỡ đến bảy tám chỗ, rất nhiều địa phương đang chìm trong biển nước...

Tô Khắc Táp Cáp nghe xong lại vờ cuống quýt gãi đầu làm ra vẻ nóng ruộtlo âu lắm, bảo dân chúng đã khốn đốn nay gặp phải chuyện này càng khổ sở hơn.

Khang Hi gật đầu nói:

- Vậy khanh đồng ý đi giúp họ cứu chữa Hoàng Hà chứ?

Đến lúc này Tô Khắc Táp Cáp mới lộ nguyên hình là một kẻ chỉ biết nghĩtới bản thân mình. Gã tự bảo lòng vốn dĩ đang ở kinh thành sống mộtcuộc sống rất ư là khoan khoái, rất ư là thư thái như thế này, hơn nữatuổi tác cũng đã già rồi, nghĩ tới cái cảnh "nhân sinh kỷ hà" thì làmsao lại muốn đi tới một nơi xa xôi hẻo lánh như vậy để đắp đê khoanhvùng chứ, bèn nói:

- Khởi bẩm hoàng thượng, hạ thần bây giờ niên thọ cao quá rồi, lại nữamới vừa bị nhiễm bệnh phong hàn chưa dứt khỏi, khởi mong hoàng thượng... điều người khác đi...

Khang Hi không nghe lời tâu, lạnh lùng nhìn Tô Khắc Táp Cáp liếc mắt một cái, không hài lòng hừ lạnh. Nhưng Tô Khắc Táp Cáp ỷ mình là cố mệnhđại thần, âm thầm cười nhạo, trong lòng chẳng chút sợ hãi, tự khen mìnhcẩn thận, đối đáp đâu ra dó, chứ nếu không thì mai này cũng biến thànhcon ma chết trôi sông Hoàng Hà rồi.

Khang Hi không thay đổi ý định, vẫn một mực hạ lệnh cho Tô Khắc Táp Cápcùng với một vị quan khác là Mã Tề đi lo công việc cứu lũ. Tô Khắc Táp Cáp tức tối nhưng không cãi nữa, chỉ cố nuốt cơn giận vào bụng.

Cuối cùng Tô Khắc Táp Cáp không nhận lệnh, bái chào ra về, sáng hôm sauvì muốn ra oai nên bịa cớ niên thọ đã cao, viết một lá thư hăm dọa từchức. Gã tưởng Khang Hi không dám nhận. Nào ngờ Khang Hi ung dung nhận thư cáo lão, tước bỏ binh quyền một cách hợp lý. Tô Khắc Táp Cáp nghetin uất ức đến sinh bệnh hết một tuần, sau cùng cũng thu dọn hành lý vàmang gia quyến về quê dưỡng lão.

Một buổi sáng đẹp trời Tô phủ có báo cáo là nước sông Hoàng Hà đang trên đà rút dần xuống, chỉ có phía bắc Hoàng Hà là thế nước vẫn còn mạnh. Tô Khắc Táp Cáp bèn hạ lệnh khởi hành ngay. Trước khi đi gã tới Ngao tông phủ cáo biệt Ngao Bái, tri phủ và đám quan lại địa phương, xong đặthành lý vào mười cỗ xe lớn. Tô Khắc Táp Cáp mang theo tất cả số ngọcngà châu báo lấy trộm được từ trong cung cấm với lại số tiền ăn hối lộcủa mấy mươi năm qua. Gã đưa gia quyến bước ra khỏi cửa.

Tô Khắc Táp Cáp hồi còn làm quan đã lạm dụng chức quyền, bắt ép dânchúng nộp tiền thuế nộp quà lễ, gây nên nhiều thù hằn, nên lúc gã vừa ra khỏi cổng thành hướng đến Vân Nam thì có một đám người bám theo.

Những người này vốn dĩ chẳng phải lục lâm thảo khấu gì, chỉ là bần cùngsinh đạo tặc mà thôi. Họ tích cực đuổi theo với ý định muốn bao vây TôKhắc Táp Cáp để cướp ngâng lượng, mặt khác cũng sẵn tiện trả thù xưaluôn. Họ theo đường mòn bọc lên một ngọn đèo, binh khí lăm lăm trongtay chờ sẵn tại đó có ý đợi đoàn xe ngựa của Tô Khắc Táp Cáp đi qua.

Đợi gần quá trưa vẫn chưa thấy người, tên thủ lĩnh đành dẫn thuộc hạ đánh ngựa tới quán ăn nhỏ ven đường hỏi tiểu nhị:

- Ngươi có nhìn thấy mấy cỗ xe lớn chạy qua đây không?

Tiểu nhị thấy người thanh niên này diện mạo dữ dằn, bên hông đeo thanh trường kiếm to đùng thì hoảng vía gật đầu lia lịa đáp:

- Tiểu nhân thấy rất rõ ạ. Lúc ngựa chạy qua, tên khốn phu xe còn vungroi lên dọa, mắng tiểu nhân là tiểu tạp chủng, tiểu khốn...

Tên thủ lĩnh cười nói:

- Lát nữa sẽ bắt chúng quay trở lại đây kêu ngươi là tiểu tổ tông, tiểu thái gia.

Tên thủ lĩnh dứt lời hất đầu cho thuộc hạ của mình phi ngựa bủa sang hai hướng, chặn đầu Tô Khắc Táp Cáp. Cả đàn ngựa tung vó phi nhanh, cátbụi nổi lên mù mịt. Đuổi chừng năm sáu dặm đã thấy một đoàn cỗ xe ở phía trước, lại gần hơn thì nhìn rõ những người đang áp tải mấy cỗ xe đóchính là hạ nhân của Tô Khắc Táp Cáp.

Tên thủ lĩnh tức tốc thúc ngựa vượt tới chặn đầu đám người này rồi khoác tay một cái. Phía sau thuộc hạ của y cũng xua ngựa lại đứng chặn giữađường bọc Tô Khắc Táp Cáp vào tròng.

Tên thủ lĩnh to tiếng kêu vị cố mệnh đại thần xuống xe, nói:

- Ông chắc không nhớ ra tôi là ai đâu nhỉ?

Tô Khắc Táp Cáp chỉ quen với việc bắt nạt người ta chứ không quen vớicảnh hạ mình cúi mặt thế này. Thế nên bụng dạ tức sôi, máu nóng nổi lên tới trên đỉnh đầu tuy nhiên gã vẫn khôn ngoan dĩ hòa vi quý nói:

- Bổn quan... à không...ta thật tình không biết ngươi là ai.

- Vậy để tôi nhắc cho ông nhớ - Tên thủ lĩnh ánh mắt long lên sòng sọc,gằn giọng nói - Tôi chính là chồng của thiếu phụ bán bánh nướng ở cổngthành. Năm ngoái ông xuất thành, phải lòng thê tử của tôi, giữa thanhthiên bạch nhân sai binh lính đến cướp người, cưỡng bức thê tử của tôixong thả cổ đi về. Thê tử của tôi vì nhục nhã quá đã về nhà treo cổ tựvẫn. Tên hạ lưu ông đã nhớ ra chưa?

Tô Khắc Táp Cáp nghe người đối diện bảo vậy tức khắc cảm thấy một luồngâm phong len lỏi qua đầu, bất giác co vai rùng mình. Lại nữa nhữngngười còn lại cũng đồng loạt chỉ tội gã, gã vội quỳ mọp xuống đất, tựxưng mình là “tiểu nhân,” và liên tục nói câu xin họ thứ lỗi.

- Tốt! – Tên thủ lĩnh nói – Mấy câu khẩn cầu này không sai, tên quan lại gian ác ngươi lớn tiếng thêm một chút nữa nào!

Tô Khắc Táp Cáp lại dập đầu xuống đất vái lia vái lịa.

Tên thủ lĩnh nhảy phóc xuống ngựa, vẫn chưa cho Tô Khắc Táp Cáp rờikhỏi. Khí định thần nhàn rồi ra một mệnh lệnh bảo thuộc hạ cướp lấy hết chín cỗ xe ngựa có chứa tài sản của tên tham quan. Tô Khắc Táp Cápkhông còn bộ dạng hay hình tượng gì đáng sợ nữa, chẳng dám phản đối haylà kêu than gì nữa, chỉ có hai bên má giàn giụa nước mắt và không ngừnglên tiếng kêu xin tha mạng cho mình. Thanh âm khẩn khoản này đã sớmkinh động đến toàn bộ người thân của gã ngồi trong cỗ xe đằng kia, họnghe được gã cầu từng tiếng một đến thảm hại. Tô đại nhân oai nghiêmngày hôm nào của họ lúc này nghe lời như một con chó nhỏ.

- Tiểu nhân bây giờ trong mình chỉ có bấy nhiêu ngâng lượng – Giọng TôKhắc Táp Cáp run run – Nay xin biếu hết cho các vị đây, chỉ mong được để ta toàn mạng rời khỏi...

- Được thôi – Tên thủ lĩnh xen lời, rồi không để cho họ Tô vui mừng quámột giây vội vã bổ sung - Nhưng mà tên đê tiện ngươi phải để thêm mộtthứ khác lại nữa đã...

Nói đoạn vung kiếm lên chặt thẳng một nhát xuống hạ bộ của Tô Khắc Táp Cáp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.