Mẫn Mẫn mở toan mắt, xuống giường nhón chân đi ra hành lang, thật thậntrọng tiến từng bước một, dáng điệu nhẹ nhàng như li miêu và tâm trạngcảnh giác đến độ nhịp hô hấp như ngưng đọng lại.
Khi đến đủ gần, nàng lập tức bế kín hơi thở, nhận ra quả nhiên trong căn phủ đệ lúc này không phải mọi người đều đang ngủ say sưa, ngược lại vẫn còn kẻ lảng vảng ở nhà sau. “Ai thế nhỉ?”
Mẫn Mẫn thấm nước bọt lên ngón tay khoét một lỗ nhỏ trên vách, áp mắtnhìn vào. Nàng thấy trên sàn lổng chổng đủ thứ, cái có thể lật thì đãlật ngược lên hết còn cái có thể xáo được thì đã xáo tung. Hơn nữa ởđằng cuối phòng, nàng phát hiện một thân ảnh vận y phục dạ hành đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Lạ thật,” Mẫn Mẫn tự hỏi “sao tên này có thể lẩn vào đây êm ái tới nổikhông một binh sĩ gác cổng nào hay biết? Căn phủ đệ không phải luônluôn được canh gác nghiêm ngặt lắm sao? Thử hỏi y là ai mà dám vào đây, dám lâm vào cảnh ngộ tuyệt vô thành sự với bất luận mưu mô nào?”
Cũng chính vì thế mà nàng quả quyết rằng người này chắc chắn phải sở hữu khinh công tuyệt hảo, võ nghệ hẳn phải cao cường lắm cho nên hầu nhưmọi người, từ hàng gia nhân nô bộc chí đến quản gia, cơ hồ không một aiphát giác là hiện đang có một dạ hành nhân lặng lẽ khẩn trương săn lùngthứ gì đó trong phòng sách. Suy nghĩ một lúc, Mẫn Mẫn chẳng thể đoánđược mục đích của y, chỉ đoán y là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-vu-thanh-trieu-quyen-2/2223478/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.