Thấp thoáng lưng chừng đồi là pho tượng phật bà Quan Âm trang nghiêm trêntòa sen. “Nơi này đã khá xa Giang Nam,” Lâm Tố Đình định lòng rồi kéomạnh dây cương hòng tá túc qua đêm trong căn miếu nhỏ.
Để tới ngôi miếu hoang, nàng đánh cỗ xe vượt đường mòn rợp bóng thông vànhấp nhô vách đá, tai lắng nghe tiếng suối chảy róc rách như đang khócthan tình cảnh nước nhà khói lửa binh đao.
Đến nơi, Lâm Tố Đình phóng xuống đất quỳ lại bồ tát. Pho tượng Quan Âm caohai trượng ba thước ngự ở bên ngoài ngôi miếu, tay phải cầm bình nướccam lồ, tay trái ẵm một hài nhi. Khóe miệng đức phật khẽ cười như chúcmừng tai qua nạn khỏi.
---oo0oo---
Lâm Tố Đình lặng thầm quan sát Tần Thiên Nhân. Chàng nằm gối đầu lên bục đá dưới chân bàn thờ. Trên bàn có pho tượng Quan Âm giống hệt ngoài sân cơ mà chỉ to bằng phân nửa. Cả hai bức tượng đều được điêu khắc bằng đávôi.
Thấy gương mặt Tần Thiên Nhân xanh xao, Lâm Tố Đình tự nhủ “thương tích trên người huynh ấy quá nặng nề, nếu không kịp thời chữa trị sẽ họa nhiềumay ít.”
Nghĩ là làm, Lâm Tố Đình cởi bỏ y phục đẫm máu của chàng trước khi băng bóvết thương do cung tên và phi tiêu gây nên. Nam hiệp thần quyền hãy cònhôn mê bất tỉnh.
Khoảng nửa đêm, đang phiêu diêu giấc điệp thì Tần Thiên Nhân cảm giác một bàntay mềm mại ấm áp đặt lên trán. Chàng mở mắt ra và sung sướng gọi:
- Tây Hồ… là muội đó sao? Có thật là muội đấy không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-vu-thanh-trieu-quyen-1/2899279/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.