Giang Nam.
Trên đường trở về Hắc Viện, Cửu Dương vừa đi vừa lắc đầu ngao ngán, chán nản thế gian. Chàng chẳng muốn về nhà. Tâm tình sao mà buồn bực. Gia Cáttái lai rảo một vòng quanh thị trấn. Tới chừng mỏi cẳng, chàng dừng bước ngay đầu hẻm, tựa lưng vô tường ngó áng mây trôi. Bỗng phía trước cónhiều tiếng thất thanh:
- Mau bắt tên cướp!
Cửu Dương đứng im tại chỗ, thấy cả trăm tên nô bọc của Hào Phi gia trangđang cầm côn rượt kẻ áo đen bịt mặt. Người bí ẩn vừa cõng bao phục totướng trên lưng vừa chạy trối chết. Chỉ còn một quãng ngắn nữa là tớingõ hẻm, có thể thoát thân dễ dàng.
Con hẻm có lối đi chằng chịt, hệt mê hồn trận. Những người lạ nước lạ cáikhông may sa vào trong đó coi như lạc động Bàn Tơ, hết cơ hội thoát ly.Con hẻm gì mà cua trái cua phải lung tung. Ngõ quẹo mịt mùng.
Ngộ nhỡ tên áo đen lọt vô hẻm rồi thì đám người của Hào Phi gia trang khólòng bắt được. Mà tên cướp kia nhất định là rất sành đời, là kẻ ăn trộmkinh niên. Chắc hắn đã tính toán kỹ lưỡng nên mới chọn con đường này đào tẩu.
Quả nhiên, tên cướp trờ tới đầu hẻm, thấy thời cơ thoát thân đã tới liền rướn mình chạy nhanh hơn, phi thân vào hẻm vắng.
Đám nô bọc của Hào Phi gia trang đuổi theo tên cướp đến đầu ngõ. Họ dừngchân, đưa mắt nhìn tổ nhện. Một người quay sang hỏi Cửu Dương:
- Huynh đài có thấy tên áo đen chạy hướng nào không?
Cửu Dương chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-vu-thanh-trieu-quyen-1/2899181/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.