22
647 điểm.
Mắt mẹ đỏ hoe, giọng cao lên: "Bao nhiêu? 647?"
Tiếng ve ngừng kêu. Lá cây ngừng rung. Tiếng ồn ào bên ngoài cũng bị dừng lại.
Bác phấn khích hét lên: "Đúng rồi, 647, tôi nghe rõ ràng mà.
"Cháu gái tôi, thật có triển vọng.
"Thật có triển vọng!
"Bác đi mua pháo, mua thêm ít tiền vàng, trước khi cháu thi bác đã đến mộ ông bà ngoại để cầu họ phù hộ cháu đậu đại học tốt.
"Nhược Nam, lát nữa cháu theo bác ra mộ thắp hương cho họ."
Ra khỏi nhà, mọi người đồng loạt nhìn qua. Bác vung tay: "Nhược Nam đậu 647 điểm, cháu gái tôi thật có bản lĩnh."
Vô số lời khen ngợi, chúc mừng vang lên.
"Nhược Nam thật giỏi."
"Yến Tử sau này có thể hưởng phúc rồi."
"Không phụ lòng mẹ cháu vất vả nuôi cháu."
...
Chỉ có góa phụ Triệu, mặt mày tái nhợt, ánh mắt ganh tị như muốn trào ra.
Bố chen qua đám đông đến bên tôi, phấn khích không ngừng.
"Nhược Nam là con gái tôi, con tôi học giỏi thế này.
"Con thật giỏi, không hổ danh là con của bố!
"Giống mẹ con, càng giống bố!
"Bố có lỗi với con, mẹ con những năm qua một mình nuôi con thật không dễ dàng."
...
Mấy năm nay bố kiếm được không nhiều, bị góa phụ Triệu nắm chặt. Quần áo mặc trên người vẫn là đồ mua từ năm, sáu năm trước, vạt áo toàn sợi bông xơ xác.
Góa phụ Triệu không chịu nổi, kéo tai bố: "Anh quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-vu-lan/3575183/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.