Mẹ nói là làm, sáng sớm hôm sau, mẹ đạp xe của bác lên huyện. Mẹ khảo sát nhiều ngày. Để không ảnh hưởng việc ruộng và chăm sóc tôi, mẹ chọn bán đậu phụ. Mẹ biết làm đậu phụ, xe ba bánh của bác có thể mượn, chỉ cần mua loa, bát và thìa dùng một lần, chi phí đầu tư không lớn.
Nhưng làng không ai ủng hộ mẹ. "Phố không thiếu người bán đậu phụ, ai mua của cô ta?" "Nếu dễ kiếm tiền, đã không đến lượt cô ta." Bà nội càng chế nhạo: "Đồ xui xẻo, còn mong kiếm tiền? Đừng để công an thu mất xe của em mày."
Dù nhiều lời phản đối, mẹ vẫn bắt tay vào làm. Kinh doanh không dễ. Suốt một tuần, mẹ đi từ sớm, về muộn, nhưng vẫn còn lại nửa thùng đậu phụ. Bà nội càng chế giễu: "Tìm người có con trai mà lấy, ngoan ngoãn làm mẹ kế tốt hơn, sao phải cố chấp làm gì." Bác trai và bác gái cũng nói: “Yến à, hay là bỏ đi, nhà họ Trương chưa ai kinh doanh thành công."
6
Mẹ không tin vào số phận. Mẹ nghiên cứu kỹ lưỡng và nghĩ ra cách. Mẹ cải thiện chất lượng đậu hũ, cho ra mắt món đậu hũ mặn, trước đó mọi người đều ăn đậu hũ ngọt, thậm chí còn có thể thêm ớt. Mỗi sáng mẹ đứng bán ở cổng trường trung học tư thục Nam Thành, nơi đông người qua lại. Mẹ cho lượng đậu nhiều, hương vị lại ngon. Học sinh truyền miệng nhau, chẳng mấy chốc mẹ đã mở rộng được thị trường.
Nửa tháng sau, đến ngày Quốc tế Thiếu nhi. Cuộc thi diễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-vu-lan/3575172/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.