Biên tập: Nguyệt Tận
Đương nhiên, đây chỉ là ước vọng một phía của Nhai mà thôi.
Chính hắn cũng hiểu rõ. Nếu sự trả giá của hắn thật sự có thể đổi lấy sự đền đáp từ người kia, vô luận lấy thứ gì để đổi, hắn làm nhiều việc như vậy, ít nhất cũng đủ để khiến người nọ vứt bỏ Thành Thủy Duyệt mà về bên cạnh hắn. Nào phải như bây giờ, xem hắn như không có gì.
Sự thật, hết thảy những gì mà hắn đã làm, đối với người kia vốn chẳng có ý nghĩa gì cả.
Thậm chí sự tồn tại của hắn, cũng chỉ là vô nghĩa.
Người nọ sẽ không vì hắn mà vui mừng, thậm chí cũng không vì hắn mà phẫn nộ, chỉ biết dùng gương mặt băng lãnh vạn năm bất biến kia mà nhìn hắn.
Hắn nguyện ý trả giá hết thảy vì y, mà y ngay cả một nụ cười cũng keo kiệt.
Hắn có chết hay không, đâu có nghĩa lý gì, ngay cả bản thân hắn còn không quan tâm, người khác hà cớ gì phải lưu tâm đến hắn?
Nghĩ đến đây, trên mặt Nhai, xuất hiện một nụ cười vi diệu đến mức không thể nói thành lời.
Cả người hắn như buông lơi hết thảy, trong lúc dốc toàn lực vào một kích cuối cùng, tựa như đang chờ mong thứ gì được giải thoát.
Mặc Khê Đoạn đứng đối diện, nhìn thấy nụ cười không cách nào hình dung được kia trên khuôn mặt hắn, động tác tấn công liên tiếp nhất thời đều lâm vào thế bị kìm hãm, trái tim đột nhiên nhói đau……
Ngay tại thời điểm hai người sắp đối mặt nhau…….
Một thân ảnh tuyết bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-vo-nhai/105741/quyen-1-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.