Ngồi đối diện Tiêu Chi Phụng, anh không khỏi bực mình với cách hành xử trẻ con của cô ta:
- Cháu lớn rồi, ít ra cũng nên hiểu quy tắc một chút. Hành động của cháu khi nãy là làm phiền người khác.
Cô ta nhíu mày, xụ mặt, vội rời vị trí mà bước đến ngồi sát cạnh anh, tuy nhiên Phong Lĩnh ngay lập tức né tránh.
- Từ nhỏ đến giờ cháu vẫn hay đến đây, nhà chú thân thuộc như nhà cháu. Sao bây giờ chú lại nói vậy? Từ khi có chị ta, chú đối với cháu rất xa lạ và lạnh nhạt.
Căn bản cô ta không muốn hiểu cách cư xử của bản thân là không đúng chuẩn mực. Anh đối với cô ta vẫn vậy, nhưng chính vì những việc làm khó coi của Tiêu Chi Phụng đã đẩy anh ngày càng xa cô ta.
- Chú vẫn xem cháu là cháu gái. Vợ của chú không liên quan đến chuyện này. Chú không thích cháu đem cô ấy vào để phán xét.
Biết không thể mè nheo, ỏng ẹo với anh được nên cô ta đành nói thẳng vào chuyện chính.
- Thôi được rồi, là lỗi của cháu. Cháu đến đây vì có chuyện này muốn nói với chú.
Tuy miệng bảo nhận lỗi nhưng thái độ lẫn lời nói của Tiêu Chi Phụng lại lộ rõ sự không phục. Anh cũng thừa biết tính tình cô ta, dù trước đây luôn tỏ ra ngoan hiền ở trước mặt anh nhưng Phong Lĩnh hiểu rõ sự đanh đá, chanh chua của cô bé. Thôi thì anh nghĩ là tuổi trẻ bồng bột, hiếu thắng, đến khi cô ta trải qua thăng trầm cuộc đời sẽ tự khắc trưởng thành.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-vien-ha-dung-mo-buong-tha/419490/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.