Chỉ cách vài giây anh vẫn còn nóng hừng hực vì chuyện cô đi cùng Nam Vận, nhưng khi thấy cô bị té còn đập đầu vào bàn thế này thì anh chẳng còn tâm trạng nghĩ đến việc gặng hỏi. Mọi tâm trí của anh đều dành để lo cho cô, cảm giác bứt rứt, áy náy ngập tràn, nếu anh không quá ghen mà làm sự việc gay gắt lên thì cô đã chẳng bị té.
- Tôi đỡ em đứng dậy.
Cô đang có thai lại bị ngã một cú xuống sàn nên anh càng lo lắng. Nhưng Dược Khuê đang bị đau, cộng thêm chuyện mâu thuẫn lúc nãy giữa cả hai, tâm trạng bà bầu vốn dĩ đã bất ổn giờ bị anh chọc đến mức bốc hỏa.
- Anh tránh ra đi, đừng đụng vào tôi.
Cô thút thít khóc trong khi tay vẫn đang giữ ở vị trí bị thương.
- Tôi xin lỗi, tôi không cố ý. Để tôi xem.
Phong Lĩnh muốn chạm vào trán cô nhưng Dược Khuê nhất quyết không chịu:
- Tránh ra đi.
Xem ra cô đang rất giận anh, bây giờ cứ nhây với nhau như vậy cũng không phải cách. Anh bất chấp sự giận dỗi của cô, dứt khoát bế thốc cô trên tay rồi ngồi xuống giường.
- Bỏ tay ra tôi xem.
Cô càng khóc lớn hơn, đầu bị đau một thì tâm trạng tuột dốc đến mười, tất cả là tại anh. Xưa nay Phong Lĩnh không thích người khác mè nheo, khóc lóc vì anh chẳng bao giờ xuống nước nhỏ nhẹ với ai. Nhưng khi thấy cô bị thương và giận dỗi thì anh lại luống cuống cả lên, cố tìm cách dỗ dành.1
- Tôi xin lỗi, ngoan,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-vien-ha-dung-mo-buong-tha/419481/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.