Tiểu Liên Nhi hình như bừng tỉnh đại ngộ:
- Phải ha, phải ha. Nhưng mà bây giờ con cũng chả giúp gì được cho người đâu.- Cô bé vừa nói vừa xoa cằm trông thật khả ái.
- Tại sao vậy? À mà khoan ta nghĩ ra rồi. Bây giờ chính là bước quan trọng nhất trên con đường trở thành triệu hồi sư - lĩnh ngộ khế ước trận pháp.
- Mà khế ước trận pháp phải do tự mình triệu hồi sư đó lĩnh ngộ, người xung quanh không thể giúp bởi nó không hề có cách thức nhất định mà là do từng người tự mình chiêm nghiệm, suy ngẫm mà ra. Cho nên mỗi khế ước trận pháp của từng vị triệu hồi sư đều không hoàn toàn giống nhau, chúng có những đặc điểm riêng của từng người họ. Có đôi người dù có 2 yếu tố trước mà không thực hiện được việc này thì vẫn coi như không. Vì vậy nó chính là bước quan trọng nhất.- Tiểu Liên Nhi tiếp lời Tiên Nhi nói liền một mạch, xong liền than vãn:
- Ôi đứt cả hơi ý, nên thưa mẫu thân, bây giờ chỉ có thể dựa vào người thôi. Con mệt quá phải ngủ một lát.
Nói rồi cả người Tiểu Liên Nhi biến về thực thể ở trong đan điền của Tiên Nhi cụp đuôi ngủ mất tiêu, có lẽ nàng ấy vừa mới tỉnh dậy đã hoạt động một thời gian khá lâu nên cần nghỉ ngơi để hấp thụ linh khí. Bỏ qua suy nghĩ về tiểu nữ nhi của mình, Tiên Nhi chú tâm cảm nhận chuyển động của nguyên tố xung quanh rồi suy ngẫm cách thành lập khế ước trận pháp.
Mở mắt ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-van-ngao-thien/44341/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.