Sáng hôm sau, Vu Duyệt thức dậy trong vòng tay anh. Đây có lẽ là giấc ngủ ngon nhất của cô trong suốt 4 năm qua. Được ngủ trong hơi ấm quen thuộc, mở mắt ra lại thấy khuôn mặt quen thuộc.
Ngụy Trì Vũ của cô lúc bình thường thì máu lạnh, nhưng chỉ cần anh ngủ đều trở thành một đứa trẻ to xác.
Lúc này cơ thể hai người đều không một mảnh vải, chăn chỉ đắp đến ngang hông. Bộ ngực trần lộ ra ngoài không khí của cô bị anh bắt lấy, nằm trọn trong lòng bàn tay. Mặt anh áp lên lưng cô, tư thế hết sức ỷ lại.
Ánh nắng đã chiếu vào một góc căn phòng không được kéo rèm, chói chang.
Cô vén chăn, kéo cánh tay của anh ra khỏi người mình, hất đôi chân dài đang quấn lấy eo mình xuống, cầm đồ áo vào phòng tắm.
Cô nhẹ nhàng lau sạch những nơi lưu lại dấu vết hoan ái trên thân thể, lúc mặc váy mới nghĩ ra quần lót của mình tối qua đã bị anh xé đến thê thảm.
Hết cách, cô liền cắn răng mặc như vậy xuống phòng thay đồ dành cho nhân viên.
Đến khi đã ăn mặc chỉnh tề, Vu Duyệt cầm theo điện thoại, gọi điện cho Giám đốc xin nghỉ một hôm. Vì Vu Duyệt chăm chỉ làm việc và hầu như chưa vô cớ nghỉ một buổi nào nên Giám đốc dễ dàng đồng ý.
Cô trở về nhà, cầm theo túi xách và thẻ tín dụng, đến ngân hàng.
Khoảng nửa tiếng sau, cô rời khỏi đó, cầm điện thoại lên, ấn một dãy số, do dự một lát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-tung/1880540/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.