Ngay khảnh khắc đó, Vu Duyệt đã nghĩ rằng nếu thời gian có thể quay trở lại, có đánh đổi tất cả cô cũng sẽ không lựa chọn rời xa anh. Bởi người con trai trước mắt cô bây giờ đã vì chuyện năm xưa mà thành ra nông nỗi này.
Ngụy Trì Vũ cũng chỉ kịp hé mắt nhìn gương mặt mình cứ ngỡ là ảo ảnh trước mắt, rồi lịm đi trong lòng cô, trên khóe mắt vẫn còn vương lại vài giọt lệ.
Vu Duyệt khóc không thành tiếng, đưa tay lau nhẹ gò má anh, khẽ nỉ non,
"Trì Vũ, xin lỗi, xin lỗi anh."
Lúc này cô mới được nhìn rõ gương mặt anh, gầy đến nỗi khiến người ta xót xa. Cũng không còn vẻ kiêu ngạo của chàng trai 26 tuổi năm đó nữa, anh giờ đây đã là người đàn ông ba mươi tuổi có tất cả trong tay, nhưng người mà anh coi là tất cả đã sớm rời xa.
Xin lỗi anh, người đàn ông em yêu, chỉ là chúng ta chẳng thể quay lại như trước nữa.
Dường như tìm được hơi ấm quen thuộc, lông mày đang nhíu chặt của anh từ từ giãn ra, dụi dụi vào ngực cô như đứa trẻ, ngủ thiếp đi.
Vu Duyệt luyến tiếc cảm giác này, nhưng vẫn phải quay về với thực tại, cô kéo cánh tay đang đặt trên eo mình của anh ra, đặt anh trở lại nằm ngay ngắn, đắp chăn rồi lặng lẽ ra khỏi phòng.
Suốt buổi chiều hôm đó, Vu Duyệt không hề bước chân lên đó nữa. Cô sợ khi anh tỉnh dậy sau cơn say, sẽ nhớ lại mọi chuyện, sẽ lại tiếp tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-tung/1880538/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.