Lúc Vu Duyệt trở về kí túc xá, bực mình ném túi xách lên giường, ra sức mắng chửi:
-Hồ Ly Tinh Vưu Khả Khả, sớm ngày ta sẽ thu phục ngươi.
Hà Miên đang ngồi say sưa đọc tiểu thuyết, không thèm nhìn cô mở miệng:
-Cuối cùng cũng nhận ra mình đang bị cô ta uy hiếp sao?
Vu Duyệt hất tung đôi dép mình đang đi lên, leo tọt lên giường, cằn nhằn:
-Không phải, cô ta cứ phiền như thế, Trì Vũ nhà mình sẽ bị làm phiền.
Hà Miên lơ đãng nói:
-Anh ấy không quan tâm thì cậu lo lắng làm gì nào?
Vu Duyệt im lặng mím môi, có thể bây giờ anh không quan tâm, nhưng sau này thì sao ai biết. Ý nghĩ này vừa nảy ra, cô liền tát mình một cái bốp thức tỉnh. Vu Duyệt, mày bị điên rồi sao, mày lại hoài nghi Trì Vũ nhà mày sao. Vu Duyệt cáu kỉnh trùm chăn lăn lộn trên giường. Hà Miên nhìn cô lắc đầu:
-Đúng là sức mạnh của tình yêu, một con người vừa mới còn bình thường bây giờ đã lên cơn thần kinh.
Dù học chung trường nhưng hai người lại không thể thường xuyên gặp nhau. Ngụy Trì Vũ học nghành quản trị kinh doanh, còn Vu Duyệt lại học nghành lịch sử. Anh sắp thi tiến sĩ, bận rộn vô cùng, Vu Duyệt dù có nhớ bao nhiêu cũng chỉ dám thỉnh thoảng mới gọi điện vào giờ nghỉ, còn lại đều do Ngụy Trì Vũ chủ động liên lạc. Tình yêu hết sức ngọt ngào đến lên men của cô, không ai có thể hiểu được.
Từ sau vụ đụng chạm ở hành lang hôm đó, Vu Duyệt cũng không nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-tung/125653/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.