Triệu Diệp Nhi ngày nào cũng phải đối diện với mấy lời móc mỉa kia, càng ngày không chịu nổi, cô rốt cuộc vẫn không thể hiểu ra bản thân mình đã làm gì khiến cho mấy người tiền bối trong phòng lại chướng tai gai mắt cô như vậy. Lâm Thu Thảo ban đầu cũng có có chút nghi ngờ Triệu Diệp Nhi có qua lại với tổng giám đốc, nhưng nhìn cô khổ sở suy nghĩ như vậy, liền mới đặt ra nghi vấn mà hỏi, “Diệp Nhi, cậu thật sự không quen Tổng giám đốc sao?”
Triệu Diệp Nhi ôm tài liệu đi song song cùng cô, thở dài một tiếng, vô cùng bất lực trả lời,
“Thật sự không có mà, mình mới làm việc ở Huỳnh Thị chưa được một tuần, ngoài nhân sự của phòng Đồ họa kiến trúc thì làm gì có quen ai nữa chứ? Bất quá, cũng chỉ có tình cờ quen biết với một tiền bối họ Huỳnh làm việc ở phòng nhân sự, mà anh ấy cũng đâu phải nhân viên cấp cao gì cho cam, chỉ là một nhân sự bình thường mà thôi!”
Lâm Thu Thảo nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Triệu Diệp Nhi thật sự không giống như đang nói dối, thắc mắc hỏi, “Thật vậy? Nhưng mà nếu không có lửa làm sao có khói chứ? Nếu cậu không quen biết Tổng giám đốc, ngài ấy cũng không có chuyện khiển trách Lưu trưởng phòng đến đen mặt như vậy đâu, cậu cũng biết, thân phận của Lưu Trưởng phòng cũng không bình thường đâu! Diệp Nhi, cậu nghĩ lại thử?”
Triệu Diệp Nhi khổ sở gật đầu, “Thật sự mà, mình thật sự gia cảnh rất bình thường, đến cả vào đại học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-tung-yeu-em/207461/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.