Chương trước
Chương sau
Hôm nay, đại học X tổ chức lễ kỷ niệm năm mươi năm hội sinh viên, với tư cách là sinh viên tiêu biểu của khóa, Triệu Diệp Nhi cũng đương nhiên nhận được thiệp mời.
Buổi tối, Triệu Diệp Nhi mặc xiêm y màu ngọc trai, vẻ đẹp lịch lãm sắc sảo, ngồi taxi đến đại học X, vừa đến cổng trường, đã thấy Hà Thảo Ly đứng đợi cô sẵn, hai người gặp nhau, liền giống như cá gặp nước, tíu tít cười nói, đi vào hội trường bên trong.
Các bạn học cũng đã xúng xính váy dạ hội, nam thanh nữ tú của trường đại học X dường như đều đã tập trung về đây, bởi vì hôm nay là lễ kỉ niệm năm mươi năm thành lập hội sinh viên, cho nên các khóa sinh viên cũ mới đều rất đông đủ và nhộn nhịp.
Chỉ là khi bọn họ nhìn thấy Triệu Diệp Nhi, đương nhiên không tránh được những lời xì xào bắt đầu nổi lên, Triệu Diệp Nhi đứng trước ánh mắt soi mói của các bạn học, đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, tỏ ra không có chuyện gì, chỉ vui vẻ chào hỏi sức khỏe của các thầy cô, bởi vì trong mắt họ, cô vẫn là một trường hợp đặc biệt, mang lại danh tiếng tốt đẹp cho nhà trường, nhất là khi cô được tuyển dụng vào Huỳnh Thị, một tập đoàn lớn như vậy, lại càng nâng cao thành tích của đại học X.
Triệu Diệp Nhi vừa cười nói, vừa cảm thấy có người bước đến sau lưng, quay người lại, nhìn thấy Lê Mỹ Nhung và đám bạn của cô ta, không khỏi hít một hơi, lại phải gây chuyện nữa rồi.
Lê Mỹ Nhung nhếch mép tỏ vẻ mỉa mai, hướng về phía Triệu Diệp Nhi mà nói,
“Sinh viên quý báu của đại học X đây rồi, lúc nào cũng tỏ ta đây, thật ra cũng là chèo kéo đại gia mới có được vị trí kia, cứ tưởng mình hay lắm thì phải!”
Hà Thảo Ly đứng bên cạnh bạn thân, không nhịn được mà nói giúp, “Này, không biết cái gì thì đừng có mà nói lung tung, cẩn thận cái miệng của mình đấy!”
Lê Mỹ Nhung đương nhiên không có sợ, vẫn tiếp tục gây hấn:
“Tôi thích nói đấy, làm gì được tôi nào, mà tôi cũng đâu có nói sai, rõ ràng là làm tình nhân của đại gia, không biết vào được Huỳnh Thị là nhờ thực lực hay nhan sắc nữa kia!”
Lời nói này của cô ta, lại làm cho Triệu Diệp Nhi cảm thấy khó chịu:
“Cô đừng có quá đáng, Lê Mỹ Nhung!”, Triệu Diệp Nhi tức giận nói một tiếng, vừa muốn tiến lên, không ngờ đã bị một bóng người đụng mạnh một cái.
“A…”
Một người bạn của Lê Mỹ Nhung làm bộ đi đến, cô ta cố ý đụng tay Triệu Diệp Nhi một cái, làm rượu trái cây trên tay của cô ta xuống tà váy của Triệu Diệp Nhi,
“Tôi không cố tình đâu nha! Thật tiếc quá, bộ đồ đẹp như vậy, bây giờ cũng đã bị dơ bẩn mất rồi!”
“Này, cô muốn gây lộn hay sao?”
Hà Thảo Ly tiến lên một bước, muốn nói lý lẽ với cô bạn xấu tính kia.
Triệu Diệp Nhi giữ Hà Thảo Ly lại, ráng nhịn lại cơn giận trong lòng, chỉ nhìn tà váy bị vấy bẩn, trong lòng chịu đựng ấm ức, bởi vì lát nữa, cô muốn có một màn khiêu vũ nhỏ, chỉ là vết rượu này, đã khiến cho váy của cô trông khó coi mất rồi.
“Thật tiếc quá! Bộ váy bị bẩn mất rồi, bẩn y chang nhân cách của cô vậy đó!”, Lê Mỹ Nhung lại được nước làm tới, mỉa mai Triệu Diệp Nhi.
Triệu Diệp Nhi không nhịn được nữa, liền đẩy Lê Mỹ Nhung một cái:
“Cô đừng tưởng có cha cô ở đằng kia, tôi sẽ không dám ăn thua đủ với cô!”
“Vậy cô định làm gì tôi chứ, con nhỏ cặp đại gia kia!”
Lê Mỹ Nhung xoay người, đẩy Triệu Diệp Nhi ngược lại một cái, làm cô mất thăng bằng, ngã về phía sau.

Không ngờ đúng lúc đó, đã có một cánh tay đỡ lấy eo của cô, trực tiếp ôm cô vào lồng ngực rắn chắc của mình.
“Huỳnh Thanh Tuấn!”
Hà Thảo Ly nhanh mắt, phát hiện ra người mới đến, không khỏi kêu lên một tiếng, Triệu Diệp Nhi cũng không tin nổi, tự hỏi rốt cuộc người đàn ông này đến đây làm cái gì chứ.
Huỳnh Thanh Tuấn ôm Triệu Diệp Nhi trong tay, thân ảnh ăn mặc tây trang tối màu, cố gắng để hòa nhập với buổi tiệc sinh viên này, nhìn trông có vẻ rất giản dị, nhưng thực chất lại tỏa ra khí chất của người trưởng thành rất khác lạ và lịch lãm.
Anh không biết rằng, bản thân vừa mới xuất hiện, đã làm cho không ít sinh viên nữ mất hồn, ngơ ngẩn nhìn theo, bọn họ phút trước vừa mới mỉa mai Triệu Diệp Nhi cặp kè đại gia, vậy mà bây giờ đại gia thực sự xuất hiện, lại không giấu nổi vẻ thèm khát và ghen tỵ trong đáy mắt.
Vai của Triệu Diệp Nhi được một chiếc áo khoác dài choàng lên, vừa đúng che đi chỗ bị bẩn trên váy của cô:
“Đứng cho vững một chút, nếu không sẽ bị người khác đẩy ngã bây giờ...”, Huỳnh Thanh Tuấn nói một câu đầy ẩn ý, sau đó choàng vai Triệu Diệp Nhi, còn mạnh dạn ôm eo cô một cái, làm cho đám sinh viên nữ ở đó không khỏi ồ lên đầy ngưỡng mộ.
Triệu Diệp Nhi thấy Huỳnh Thanh Tuấn đi đến đâu liền sóng gió đến đó, liền kéo tay anh mà nói:
“Ai bảo anh đến đây làm gì? Khoa trương như vậy sao?”
Huỳnh Thanh Tuấn nhún vai nói:
“Em nhìn tiệc đêm lãng mạn như vậy, ai cũng có đôi có cặp, tôi sợ em tủi thân, nên mới đến cùng em chứ bộ! Vả lại, chúng ta vốn dĩ cũng đang thực sự hẹn hò mà, quan hệ giữa chúng ta “trong sáng” như vậy, không phải nên để người khác nhìn thấy một chút, tránh dèm pha lung tung sao?”
Lê Mỹ Nhung nhìn Huỳnh Thanh Tuấn vừa bá đạo bảo vệ Triệu Diệp Nhi, vừa đá xéo bọn cô ta như vậy, liền vô cùng nóng mắt, bực bội phẩy váy bỏ đi.
Triệu Diệp Nhi nhìn người đàn ông ngang ngược này không khỏi ôm trán,
“Tin đồn của chúng ta đang nổi cộm như vậy, anh lại còn xuất hiện ở đây, không phải là đang trêu người người khác hay sao?”
Lời của cô vừa dứt, đã thấy tiếng nhạc êm ái lãng mạn vang lên, tiệc khiêu vũ đã mở màn, Huỳnh Thanh Tuấn bắt lấy thời cơ, ôm lấy eo của Triệu Diệp Nhi, còn nói:
“Mặc kệ bọn họ nghĩ gì, tôi không quan tâm? Bây giờ tôi chỉ muốn khiêu vũ với em một điệu, có được không Triệu thực tập sinh?”
Triệu Diệp Nhi nhìn anh một cái đầy ẩn ý, sau đó cũng không khách sáo, cầm lấy tay anh, hai người bọn họ trở thành một cặp đôi vô cùng ăn ý, ở trên sàn khiêu vũ, từng bước nhảy uyển chuyển điêu luyện, thu hút không ít ánh nhìn ghen tị và đố kỵ từ xung quanh.
Triệu Diệp Nhi đều nghe rõ ràng những lời ấy, nhưng Huỳnh Thanh Tuấn lại không tỏ vẻ gì đếm xỉa đến, chỉ ôm càng lúc càng chặt eo của cô, ánh mắt ngọt ngào nhìn cô sâu đậm, giọng nói khàn khàn nói:
“Em có tin những lời họ nói hay không?”
Triệu Diệp Nhi lắc đầu, không đáp, bởi vì trong lòng cô, thật ra không hề quan tâm bọn họ có nói đúng hay không, chỉ là cho dù bọn họ có nói đúng đi nữa, cũng không quan trọng với cô, ngày mai anh và cô có còn là tình nhân nữa hay không, cô cũng không chấp nhất, đó chính là những điều mà cô đã phải chấp nhận từ khi nắm lấy tay của Huỳnh Thanh Tuấn.
Huỳnh Thanh Tuấn hiểu những điều mà cô đang nghĩ trong lòng, anh nắm lấy một tay của cô để lên lồng ngực của mình, dịu dàng nói,
“Diệp Nhi… em đừng cảm thấy bận lòng, tôi sẽ không giống như lời mà họ nói… Huỳnh Thanh Tuấn tôi nói được làm được…”
“Có thể tin lời đàn ông hay sao?”, Triệu Diệp Nhi bật cười nói, “Mẹ tôi đã dạy lời của đàn ông đều là xảo trá!”
Huỳnh Thanh Tuấn lưu manh đáp:

“Không có, chỉ lúc trên giường mới xảo trá thôi… Còn lại, lời mà tôi nói với em trước nay đều là sự thật, tôi thật sự rất thích em, Triệu Diệp Nhi, tôi không muốn vì bất kì lý do gì, để em rời xa mình…”
Triệu Diệp Nhi cười nhẹ một tiếng, hỏi lại:
“Lời này, có thể tin không?”, chân cô nhẹ nhàng di chuyển theo nhịp điệu của tiếng nhạc ballad du dương.
Không ngờ, bởi vì đi giày cao gót quá cao, cộng với vết thương cũ trên chân bị tái phát, cho nên bước trật một chút, gót chân chệch ra khỏi đuôi giày, Triệu Diệp Nhi mất thăng bằng, khẽ kêu lên một tiếng.
“A..”
Huỳnh Thanh Tuấn cảm thấy sự chệnh choạng của Triệu Diệp Nhi, ngay lập tức làm điểm tựa, ôm lấy eo của cô, giữ lại, sau đó nhìn gương mặt đỏ bừng vì đau của cô, lo lắng hỏi:
“Em làm sao vậy?”
Triệu Diệp Nhi bám vào hai vai của Huỳnh Thanh Tuấn, có chút khó khăn nói, “Hình như vết thương lại tái phát thì phải, vừa nãy bị trẹo chân một chút, cảm thấy hơi đau…”
Huỳnh Thanh Tuấn không quan tâm đến xung quanh, trực tiếp bế Triệu Diệp Nhi lên, đi qua sàn khiêu vũ, thân hình uy vũ giống như một chàng hoàng tử, sau đó đặt cô lên một bệ lan can, để cô ngồi ở đó. Còn bản thân anh thì không màng đến thân phận của mình, nhanh chóng xắn lên tay áo, ngồi xuống, nhẹ nhàng cởi ra giày cao gót cho Triệu Diệp Nhi.
“Không cần đâu, chỉ là chút tê mà thôi…”
Triệu Diệp Nhi đỏ bừng mặt, đẩy anh ra mà nói, “Mọi người đang nhìn kìa, không cần làm như vậy đâu…”
Huỳnh Thanh Tuấn coi như lời của cô nói là không khí, vẫn cương quyết cởi ra giày cao gót cho cô, còn xem xét vết sưng rất kĩ càng, không quên ngẩng đầu lên mắng cô một tiếng,:
“Đi giày cao như vậy, em định đi thi người mẫu sao?”
Triệu Diệp Nhi thở hắt ra một tiếng, “Chỉ có sáu phân thôi mà…”
Vừa nói xong đã bị Huỳnh Thanh Tuấn nắn lên vết sưng một cái, cô liền bịt miệng lại cho khỏi rên lên tiếng:
“Đau quá, anh không thể nhẹ nhàng một chút hay sao?”
Huỳnh Thanh Tuấn cảm thấy bản thân đã nhẹ nhàng lắm rồi, tiếp tục xoay xoay cổ chân của cô, ấn nắn mấy cái, mới nói:
“Bởi vì em đi đứng nhiều quá, cho nên vết thương mới lâu lành như thế này, đúng là lớn rồi mà không biết tự chăm sóc cho bản thân mình…”
Những bạn học đứng từ xa đều bị cảnh này làm cho nóng mắt, vô cùng ghen tỵ với Triệu Diệp Nhi.
“Anh còn ga lăng thêm chút nữa, tôi sẽ bị ám sát mất, Huỳnh tổng ạ…”, Triệu Diệp Nhi không cam tâm nói.
“Được rồi, em đứng dậy thử xem…”
Huỳnh Thanh Tuấn cũng đứng dậy, đỡ cô từ từ thẳng chân ra, cảm giác cơn đau của cô cũng đã nguôi đi.
Anh mới yên tâm nói, “Cũng may chưa có nghiêm trọng lắm… Nếu không tôi sẽ đau lòng chết mất…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.