Đi đến cuối giờ mùi thì đến chân Vạn Kiếm sơn, dưới chân núi có một ngôi nhà lớn, Đồng Hoa xuống ngựa.
- Đây chính là Vạn Kiếm sơn, mọi người xuống ngựa nào.
Thanh Phong ngước nhìn trầm trồ:
- Vạn Kiếm sơn của nhạc phụ phải to gấy mấy chục lần Bích Sơn của bọn ta.
Đồng Hoa bước đến cửa nhà gọi vọng vào:
- Ngũ Dư sư đệ.
Lập tức một thiếu niên mặc áo đen trong nhà chạy ra:
- Sư tỷ, tỷ đã về rồi sao? - Ta về rồi đây.
- Sư tỷ, sư phụ nhớ tỷ lắm đó, tỷ mau đến gặp sư phụ đi.
- Được rồi, ta sẽ đi ngay đây.
Rồi năm người đi bộ lên núi, Vạn Kiếm sơn ít cũng cao đến hơn nghìn trượng, bên trên mây mù không thấy đỉnh, đường đi lên vừa hẹp vừa dốc, Dương Dương và Tiểu Vũ có vẻ khá sợ.
- Tiểu Bạch Dương, nàng sợ độ cao à? Hay là để ta cõng nàng đi nhé.
- Muội sợ, nhưng muội không để huynh cõng đâu.
- Sao lại không, ta có lòng tốt mà, muội nỡ phụ lòng tốt của ta sao.
- Huynh lợi dụng muội, muội không để huynh cõng đâu.
- Ta có lòng tốt mà muội lại nghĩ ta lợi dụng, thật là oan quá. Thôi không sao, muội không muốn ta cũng bắt muội phải trèo lên lưng ta.
Thanh Phong hai tay bám vào vai Dương Dương mà doạ:
- Muội có chịu để ta cõng không, nếu không ta đẩy muội xuống này. Hahaha.
Dương Dương sợ quá buộc phải để Thanh Phong cõng lên.
- Ái Chà, nàng cũng nặng đó chứ, hahahaha.
- Huynh chê muội mập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-trung-da-diep/3845128/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.