Một chiếc xe thể thao màu sắc rực rỡ dừng trước cổng trường đại học trọng điểm.
Một cô gái trẻ tuổi tóc ngắn, mặc váy ngắn, chân đi giày cao gót, tay xách túi hàng hiệu bước từ xe thể thao xuống.
Thần thái của cô gái vừa kiêu ngạo vừa tự tin.
Thu hút cái nhìn của người xung quanh, cô thoải mái đi trà trộn vào trường với lí do là phụ huynh đến trường học báo danh.
Hoàng Đức Nặc vừa vào trường đã đi thẳng đến dưới kí túc xá Văn Nham chặn đường.
Hoàng Đức Nặc nghĩ thầm, vì anh em mới cho mẹ anh 100 vạn.
Nhưng hiện tại mẹ anh vừa không thể giao anh ra, vừa không trả em tiền.
Vậy em đấy chỉ đành đến tìm anh thôi.
Cái này gọi là gì? Cái này gọi là núi không tìm mình thì mình đi tìm núi.
Hoàng Đức Nặc cảm thấy mình thật quá thông minh.
Tuy 100 vạn không thể giúp cô có được Văn Nham, nhưng cũng tạo cho cô cơ hội đến tìm Văn Nham.
Bị chặn điện thoại thì sao? Bị từ chối thêm bạn thì sao? Cô đến thẳng trường gặp người thật chẳng phải tốt hơn à.
Không biết có phải mẹ Văn Nham cho cô số điện thoại và phương thức kết bạn giả mạo không nữa.
Dù sao cô chẳng thể liên hệ với Văn Nham dù chỉ bằng một cách.
Văn Nham cảm thấy hôm nay mình cực kỳ xui xẻo, vừa ra khỏi kí túc xá đã bị đồ ngốc không biết từ đâu ra cản đường.
Văn Nham bước trái bước phải để đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-trao-doc-mieng/2800023/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.