Tôi không biết lấy đâu ra dũng khí để lập bắp nói như vậy. Đường Phú Quý nghe xong mắt đỏ lên, mắng chửi "Một đứa nhãi ranh là còn dám uy hiếp ta?”.
Tôi lắc đầu, ánh mắt đỏ quạch kia như muốn xé xác tôi, nổi sợ hãi này còn kinh khủng hơn việc tôi sợ Lâm Miểu "Hừ! Nhóc con nghe cho rõ đây, cháu làm gì ta cũng rõ mồn một, muốn chơi ta hả? Cháu còn non làm! Sau này hầu hạ ta cho tốt, tránh xa Đường Mạc Ninh ra. Nếu không việc bị đuổi học sẽ không có gì đơn giản hơn!"
Những lời nói như sấm rền bên tai tôi, tôi chết lặng, ảnh mat day so set.
Tôi hồi đó làm gì đã biết giả bộ, nỗi sợ trong lòng tôi, Đường Phú Quý đều nhìn thấu hết. Ông ta lạnh lùng cười, xem chừng rất đắc ý: “Nhớ những lời chủ nói hôm nay!”.
Nói xong đẩy tôi xuống đất, để tôi nằm đó trần truồng như một con cừu bị lột da nhưng vẫn chưa chết. “Chết tiệt, đúng là mất hứng! Cút ra ngoài.
Tôi vội vàng dùng hết sức lực của mình, mặc quần lên rồi nhanh chóng chạy khỏi văn phòng.
Sau đó, tôi vội vàng chạy đi đến mức tôi thậm chí không để ý ở góc hành lang, một bóng dáng nhỏ bé đang ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng của tôi.
Trên sân, các học sinh khác đang nô đùa cùng nhau, bạn họ ai cũng cười đùa vui vẻ, nhưng không có chỗ nào cho tôi ở đây cả.
Tôi chạy đến nhà kho đựng dụng cụ thể chất nơi góc sân vận động rồi òa lên khóc,
Vì sợ hãi, vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-tran-tro-thanh-nguoi-tinh-bi-an/212052/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.