“Hai cậu cũng chú ý chút, cô ấy đi chân trần, còn hai cậu đi giày đấy!”, Đường Mạc Ninh đã nói như thế rồi quay người đi thẳng
Tôi lúc đó không biết cậu ta có ý gì, chỉ cảm thấy, cậu ta cuối cùng vẫn đỡ lời cho tôi.
Lâm Miếu và Hứa Vy Vy nhìn nhau, sau đó quay ra nhìn tôi hất hàm. “Tân Sênh, mày với Mạc Ninh có quan hệ gì?”.
Tôi quay lại nhìn họ, tôi thực sự sợ hãi. Lúc đó, tôi biết rằng chỉ khi nói ra quan hệ của tôi với Mạc Ninh, hai bọn họ mới để yên cho tôi, nếu không tôi cũng tiêu rồi.
Sau đó, tôi thành khẩn nói: "Cậu ấy là là anh trai tôi”. “Cái gì?”, bọn họ ồ lên cười, “Mày nói Đường Mạc Ninh là anh mày? Chùm trường này là anh mày? Ôi trời đất!”.
Tôi cúi đầu không đáp lại. “Nói dối mà cũng không chuẩn bị trước! Tân Sênh, nói cho mày biết, việc hôm nay nếu mày nói ra một chữ thôi, đừng trách bọn tao không nhắc! Đi”.
Hai bọn họ liếc tôi một cái rồi rời đi.
Tôi bằng cảm thấy nhẹ nhõm. Lúc đó, tôi chỉ biết rằng, trong chốc lát, tôi đã qua ải thành công, không sao rồi. Nhưng tôi lại không lường trước, sau khi nói cậu ta là anh tôi, tôi đã tạo ra bao nhiêu tôi.
Vào giờ thể dục ngày hôm sau, tức là mỗi sáng học xong hai tiết học thì chúng tôi đều phải tập thể dục, thầy trò toàn trường đều phải tập hợp tại sân vận động.
Khi đài phát thanh vang lên, Lâm Miểu và Hứa Vy Vy được xướng tên với lý do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-tran-tro-thanh-nguoi-tinh-bi-an/212050/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.