Chương trước
Chương sau
Những ngày sau đó Kiều Mẫn Hi cũng có đã được Phong Vũ Thần đưa đến bệnh viện để tháo bột ở chân, tự mình có thể đi lại mà không cần đến sự trợ giúp của Phong Vũ Thần…

Tuy lúc đầu có chút hơi khó khăn, nhưng với sự kiên trì Kiều Mẫn Hi chỉ trong mấy ngày đã có thể đi lại một cách bình thường…

Suốt cả tháng nay Phong Vũ Thần luôn là người ở bên cạnh, giúp Kiều Mẫn Hi tất cả mọi thứ, làm cho trái tim của cô không biết bao nhiêu lần đã rung động vì anh…

Đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, cô sẽ thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình với Phong Vũ Thần, Kiều Mẫn Hi muốn bản hợp đồng sẽ được gia hạn mãi mãi chứ không phải là hai năm…

Dạo gần đây cô thường xuyên qua lại giữa tòa án với đồn với cảnh sát, công việc ở công ty hầu như giao hết toàn bộ lại cho chị Lina giúp mình đứng ra xử lý…

Phong Vũ Thần cũng không yên tâm khi để Kiều Mẫn Hi đi một mình, luôn bên cạnh cô mọi lúc mọi nơi…

Bên phía luật sư cũng cho biết rằng, tất cả chứng cứ phạm tội của bà Diệp Nhan và ông Đường đều đáng được pháp luật trừng trị thích đáng…

Nhưng vẫn chưa đủ để kết án chung thân đến tử hình cho họ được, chỉ có thể giam giữ hai người họ từ mười đến hai mười năm mà thôi …

Đều này Kiều Mẫn Hi lại không thề muốn chút nào, bà Diệp Nhan phải chịu gấp ngàn lần mà em trai cô đang phải chịu…

Kiều Mẫn Hi mang vẻ mặt hơi u buồn quay trở về nhà, Phong Vũ Thần nhìn thấy cô như vậy trong lòng cũng rất khó chịu, căn dặn nhà bếp hầm canh gà để Kiều Mẫn Hi tẩm bổ…

Trong phòng Kiều Mẫn Hi sau khi tắm xong, cả người mới cảm thấy thoải mái hơn một chút…



Ở bên ngoài sau khi nhà bếp hầm canh gà xong, Phong Vũ Thần cẩn thận mang lên phòng cho Kiều Mẫn Hi dùng cho nóng…

“Tắm xong rồi à, em mau lại đây ngồi đi, canh vẫn còn nóng em uống một chút đi…”

Phong Vũ Thần vừa mĩm cười nói, vừa bước đến chỗ bàn đặt xuống, dịu dàng ân cần thổi thổi cho nguội từng muỗng đưa vào miệng cô…

“Có ngon không hả…”

“Ưm ngon lắm…”

Kiều Mẫn Hi nở nụ cười ngại ngùng lên tiếng…

““Đúng là con người ta, một khi có tình yêu trong lòng liền trở nên khác hẳn, vẻ lạnh lùng khó gần lúc đầu giờ tự dưng biến mất luôn, còn ngại ngùng e ấp nữa chứ…””"

“Vậy em phải uống nhiều một chút…”

“Dạ …”

Cả hai vui vẻ uống canh cùng nhau, sau đó thì chuyện gì nên làm, không nên làm cũng đã xảy ra…

Cả căn phòng ngập tràn mùi hoan ái của hai người, tiếng phạch phạch không ngừng phát ra dưới màn đêm tĩnh lặng…

Đôi trai gái không ngừng quấn chặt vào nhau, mồ hôi nhễ nhãi khắp người, ra sức vận động đủ mọi tư thế, không biết Phong Vũ Thần đã phóng hết bao nhiêu tinh binh của mình vào trong cô…

Hết lần này đến lần khác bắn toàn bộ vào trong miệng nhỏ ướt át này, đến khi thỏa mãn mới chịu dừng lại mà từ từ rút ra…

Miệng nhỏ vì lấp đầy quá nhiều nên không thể chứa nổi nữa mà trào ra ngoài một ít, cả người Kiều Mẫn Hi như mất hết sức lực sau, mệt mỏi mà híp đi…

Phong Vũ Thần nhìn thấy chỉ mĩm cười thỏa mãn, đứng dậy vào phòng tắm lấy khăn giúp cô lau sạch người, sau đó mới quay lại giường ôm cô vào lòng đánh một giấc thật ngon…

________________________

Ngày ra tòa cũng đã gần đến, mặc dù Phong Vũ Thần và Kiều Mẫn Hi không ngừng tìm kiếm thêm nhiều bằng chứng phạm tội của bà Diệp Nhan để kết tội bà ta, nhưng vẫn chẳng thể tìm được gì…

Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi đầy thất vọng của Kiều Mẫn Hi, trong lòng Phong Vũ Thần cũng rất đau, nhẹ nhàng dìu cô về phòng nghỉ ngơi, còn mình thì đến một nơi khác…

“Em ngủ trước đi, anh ra ngoài một lúc sẽ về…”

Bên trong quán bar, hai người đàn ông cao lớn, khuôn mặt đẹp sắc sảo làm bao người cô gái si mê, trên tay cầm ly rượu vang đỏ nhâm nhi đầy tâm trạng…

“Vũ Thần à, hôm nay cậu sao vậy, sao lại có nhã hứng gọi mình uống rượu vậy…”

“Bình thường muốn gặp cậu rất khó, suốt ngày chỉ muốn ở cạnh vợ, chắc không phải thế giới này sắp tận thế đấy chứ…”

Cố Minh Thành cười đểu lên tiếng trêu đùa…

“Từ khi nào mà cậu lại trở nên lắm lời vậy…”

Phong Vũ Thần nói nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng không chút cảm xúc…

“Không đùa nữa, cậu có chuyện gì à…”

“Nhìn vẻ mặt đầy nỗi buồn của cô ấy làm mình tim rất, mình thật sự rất giận bản thân mình lúc này, tại sao đã làm đủ mọi cách nhưng vẫn không thể giúp cô ấy tìm được gì…”

“Cậu cũng không nên tự trách mình như vậy, bà ta là một mụ cáo già, mọi việc bà ta làm đều rất cẩn thận, muốn tìm được bằng chứng khiến bà ta mãi mãi trong tù rất khó…”

“Mình hiểu, nhưng nhìn cô ấy buồn mình cũng chẳng thể vui được…”

Phong Vũ Thần nói xong thì uống hết ly rượu trên tay …

“Vũ Thần à, mình không ngờ cậu yêu Kiều tiểu thư nhiều đến như vậy…”

“Mình thật ngưỡng mộ cô ấy, có thể làm thay đổi một kẻ sắc đá như cậu đấy…”

Phong Vũ Thần không trả lời chỉ mĩm cười rót rượu vào ly uống hết…

“…”

Cả hai cứ thế trò chuyện uống rượu đến khuya, sau đó mới chịu quay về biệt thự…

Phong Vũ Thần cẩn thận sợ làm Kiều Mẫn Hi tỉnh giấc, nhẹ nhàng đi vào phòng tắm, tắm gội sạch sẽ mùi rượu trên người mới quay lại giường nằm cạnh cô…

Nhẹ nhàng gối đầu cô lên tay, đặt lên trán một nụ hôn…

“Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa anh cũng sẽ bảo vệ em, chỉ cần được nhìn thấy nụ cười của em mỗi ngày là đủ, vợ à anh yêu em…”

Kiều Mẫn Hi cũng như cảm nhận được hơi ấm quen thuộc của anh, dụi dụi đầu vào lòng ngực của Phong Vũ Thần mà ngủ rất say…

Phong Vũ Thần mĩm cười vòng tay ôm lấy cô, cả hai cùng chìm vào giấc ngủ, mặc kệ ngày mai thế nào, chỉ mong thời gian có thể dừng lại ngay lúc này…

Để hai người có thể mãi mãi hạnh phúc như bây giờ…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.