Tục ngữ nói, nét chữ nét người, xem chữ viết của một người là có thể nhìn ra được tính tình của người này.
Vị dụ như, nét chữ thuần phác mộc mạc, tính tình người này khẳng định là hào phóng, tâm trí mạnh mẽ; nét chữ quy củ nghiêm cẩn, người này nhất định là một người khuôn phép; nét chữ như kim, làm người bén nhọn; nét bút như móc, tâm tư gian trá.
Nét chữ của Lưu Cảnh Tuyền ổn trọng đoan chính, mà tròn trĩnh, có thể đánh giá là người trầm ổn, thiết thực, mà tính tình cư xử khéo đưa đẩy. Nếu là bình thường, Hạ Thược vừa thấy chữ của hắn, sẽ kết luận người này đường quan lộc rộng mở, nhưng giờ phút này ánh mắt của cô dừng lại trên chữ “Khẩu” kia, cũng chỉ cười nhẹ.
Ổn trọng tròn trĩnh này không phải là giả, nhưng chữ viết đã thiếu mất thần thái, một chữ “Khẩu”, ít nét chữ như vậy, lại viết do do dự dự, hạ bút run rẩy, không đủ quả quyết.
Bên môi Hạ Thược nổi lên một nụ cười ý tứ thâm hậu hàm xúc, bắt đầu giải chữ: “Chữ ‘khẩu’ gặp mộc, là thành ‘Khốn’ ! Phó thị trưởng Lưu lúc này giống như một con thú bị vây ở trong lồng, biết rõ bị đánh bại, lại không biết bại ở đâu. Muốn lao ra khỏi tình cảnh vây khốn này, lại phát hiện tứ phía đều là đường chết, không tìm thấy cánh cửa để đột phá. Mà lúc này ngài đã bị rối loạn đầu trận tuyến, không thể tĩnh tâm mà để ý tới chữ, đáy lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-thuy-su-trung-sinh-chi-thien-tai-than-con/2704190/quyen-1-chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.