Chương trước
Chương sau
Những người có tiền có thế trong cái vòng luẩn quẩn này, quan tâm nhất chính là quyền thế cùng tiền tài của mình có được lâu dài hay không. Cho nên, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, tin tức có một vị đại sư xem phong thủy cực chuẩn ở Đông thị, liền giống như một trận gió lan truyền khắp nơi.



Vị đại sư này không chỉ xem phong thủy cùng xem tướng cực chuẩn, bói toán hỏi cát hung lại càng thêm thần kỳ. Chỉ là nếu muốn gặp được cô thì có chút khó khăn, cô đã lập ra quy củ, mỗi ngày chỉ tiếp một người, cuối tuần cùng những ngày lễ sẽ nghỉ!



Có việc muốn nhờ? Hẹn trước, xếp hàng!



Ngay cả chủ tịch tập đoàn nổi danh trong tỉnh cuối tuần lái ô tô tới tận cửa Phúc Thụy Tường thăm hỏi, cũng không thể thấy mặt của cô, đều phải đợi cho đến thứ hai.



Người này lại chính là chủ tịch một xí nghiệp nổi danh trong tỉnh, rất phô trương, luôn luôn kiêu ngạo, nổi danh là tính tình nóng nảy. Rất nhiều người đều đoán vị đại sư này gặp xui rồi, nếu xử lý không tốt không chừng Phúc Thụy Tường có thể bị ông chủ xí nghiệp nhà nước này gây khó dễ, nhưng không ngờ là, vị đại sư kia không những bình yên vô sự, nửa tháng sau, tổng giám đốc xí nghiệp nhà nước ấy lại cười hớ hớ lái xe đến Đông thị một chuyến, tự tay tặng hậu lễ.



Điều này khiến không ít người ồ lên, cũng khiến cho càng nhiều người nổi lên lòng tò mò. Không ít người trong giới quyền quý muốn gặp mặt Hạ Thược một lần, mà đối với quy củ phải hẹn trước, dần dần không ai còn cảm thấy khó chịu nữa, ngược lại đối với việc có thể gặp cô một lần càng thêm quý trọng cùng xem trọng.



Trần Mãn Quán đặc biệt sắp xếp một nhân viên trong cửa hàng, giúp Hạ Thược sắp xếp lại những cuộc hẹn trước. Rất nhanh, người muốn gặp mặt cô đã dài đến tận năm sau.



Hơn nữa, cô tiếp những người này trong cửa hàng đồ cổ, khiến việc làm ăn trong cửa hàng kiếm được không ít lợi.



Khi những phú thương này đến trong cửa hàng, đại đa số đều sinh ra hứng thú với những đồ cổ trong cửa hàng, có khi là xuất phát từ mục đích muốn làm thân với Trần Mãn Quán, còn có là nhìn ra mối quan hệ giữa Hạ Thược cùng Trần Mãn Quán không phải là đơn giản, ôm mục đích  lấy lòng Hạ Thược. Tóm lại, khách hàng đồ cổ tăng lên không ít, mà còn đều là những nhân vật nổi tiếng.



Đối với điều này, Trần Mãn Quán cũng có chút bội phục tâm tư của Hạ Thược, tính toán này đúng là quá tỉ mỉ.



Hôm nay, Hạ Thược như bình thường đến cửa hàng, Trần Mãn Quán chạy ra đón, vẻ mặt không giống với mọi ngày.



“Làm sao vậy?” Hạ Thược hỏi.



Trần Mãn Quán lắc đầu, vẻ mặt của ông rất khó hình dung, “Tôi cũng không biết nói sao nữa, Hạ tiểu thư vào xem liền biết, người kia là tới tìm cô đấy”.



Hạ Thược nhíu mày, không biết người nào có thể khiến cho người nhìn thấy đủ loại người như Trần Mãn Quán có biểu tình như vậy. Cô có chút hứng thú cười cười, đi vào trong cửa hàng.



Vừa mới bước vào trong cửa hàng, liền gặp một người đứng bên ngoài bức bình phong bàn trà.



Người nọ là một người đàn ông mặc một thân Đường trang màu trắng, mi mắt cụp xuống, mỉm cười quan sát chiếc đĩa lớn Thanh Hoa được bày trên kệ, chỉ dựa vào sườn mặt, cũng có thể thấy khuôn mặt như vẽ, phong thái anh tuấn, tuấn tú tao nhã như quân tử.



Anh ta cảm giác được Hạ Thược tiến vào, hơi hơi quay đầu, mỉm cười nhìn lại.



Đôi mắt phượng của anh ta hẹp dài, trong mắt như tỏa sáng, nụ cười ấm áp.



“Muốn gặp mặt đại sư, thật đúng là rất khó”. Anh ta chắp tay sau lưng, khẽ cất tiếng cười, thờ ơ lại mang theo khí độ tôn quý.



Trần Mãn Quán hiển nhiên là bị khí độ của người này chấn động, ông làm việc trong nghề đồ cổ này, tiếp xúc với không ít những người nổi tiếng trong xã hội, nhưng lại chưa bao giờ gặp người có được khí độ tôn quý như này. Hại ông khi Hạ Thược chưa tới, thật cẩn thận . Lúc này mới nhỏ giọng bên tai cô nói : “Cao lão đại gọi điện thoại đến, nói là vị này là một khách quý của An Thân hội”.



Hạ Thược nhẹ nhàng nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt người đàn ông một chút, tướng mạo quý cách như vậy, hơn nữa khí độ này… Cô suy nghĩ, cũng đại khái đoán ra người này là ai.



“Tôi họ Hạ, không cần gọi đại sư, nghe không được quen cho lắm”.  Hạ Thược gật gật đầu với anh ta, liền đi tới.



Bên môi cô mang theo nụ cười nhẹ nhàng, dáng đi nhàn nhã, thoạt nhìn không có chút mất tự nhiên. Điều này khiến ánh mắt người đàn ông kia sáng ngời, nụ cười càng thêm ôn hòa, mà Trần Mãn Quán lại thêm âm thầm bội phục tâm tính Hạ Thược.



Mời anh ta đến sau bình phong ngồi xuống, ngâm một ấm Bích Loa Xuân tốt nhất, Hạ Thược nâng chén trà trong tay, cũng không nói toạc ra thân phận của anh ta, vẫn chỉ giống như với những hộ khách bình thường hỏi : “Vị tiên sinh này, tới đây muốn cầu điều gì?”



Cung Mộc Vân cười ôn hòa, “Hạ tiểu thư không ngại nhìn xem, kẻ hèn này muốn cầu cái gì”.



“Nhìn ra được, chưa chắc đã là điều ngài muốn cầu. Đôi khi muốn cầu, nhưng chưa chắc đã hợp với bản thân mình”. Hạ Thược cố ý nói cao thâm. Nội tâm lại đang oán thầm: Gần đây nghe thấy những lời này rất nhiều! Mỗi người tới gặp cô, trong mười người thì có đến tám người lấy điều này ra thử cô. Ban đầu, cô còn thật sự nhìn cho bọn họ, nhưng sau cũng lười không muốn mở miệng, vì thế liền nghĩ ra một câu như vậy, phàm là có người hỏi cô như thế, liền đáp như sau — muốn tin thì sẽ tin, không tin thì cũng không cưỡng ép!



Hiện tại cô xem như đã hiểu, vì sao kiếp trước, đều cảm thấy các vị đại sư huyền học lại nói chuyện đều cao thâm như vậy — đều là bị buộc !



Nếu cô đoán đúng vậy, người này hẳn chính là đương gia tân nhậm của An Thân hội. Lúc trước Trần Mãn Quán cũng đã nói khi khánh thành đường khẩu mới ở Đông thị, vị tân đương gia này cũng có tới. Nhưng hôm nay anh ta lại đích thân tới tìm cô, Hạ Thược liền hoài nghi chắc hẳn là có liên quan tới Huyền Môn. An Thân hội cùng Tam Hợp hội tranh đấu, nên anh ta rất cần sự trợ giúp của sư phụ. Mà mấy ngày nay danh tiếng của cô vang khắp giới thượng lưu tại Đông thị, lấy khả năng của An Thân hội, nếu như có hoài nghi cô, chắc hẳn cũng đã tra ra nơi ở của sư phụ.



Người này đến đây hôm nay, rất có thể là hi vọng được gặp mặt sư phụ. Nhưng… cái này cũng phải xem ý của sư phụ đã.



“Lời này quả thực là có đạo lý”. Cung Mộc Vân mỉm cười gật đầu, tựa như thực đồng ý với câu nói vừa rồi của Hạ Thược. Anh ta nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, mặt mày giãn ra, tinh xảo như một bức họa, lại không nhanh không chậm hỏi, “Hạ tiểu thư có tin vào thiên mệnh?”



“Xem ra, ngài vẫn không quá tin”. Hạ Thược cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi, người này đặc biệt tới đây để nói chuyện phiếm sao? Hắn ngược lại có thể giữ thái độ bình thản được.



Hạ Thược nâng chén trà, cụp mắt nhấp một ngụm– liền cùng hắn đánh Thái Cực, xem ai có thể nhẫn nại đến cuối cùng.



Cô cúi đầu, khóe môi hơi nhếch lên mang theo ý vị sâu xa rơi vào đáy mắt người đàn ông, anh ta nhẹ nhàng nhíu mày, trong mắt lướt qua một tia hứng thú.



Cô ấy biết mình là ai, cũng biết mục đích của mình tới đây là gì?



A, thú vị.



Cung Mộc Vân cúi đầu cười, ôn hòa nói “Không liên quan đến tin hay không tin, chỉ là có chút không được thoải mái. Con người sống trên đời, số mệnh đều được trời định, hà tất phải bôn ba cả đời để bày đặt ván cờ? Tôi tình nguyện tin vào vận mệnh chính là từ mình”. Anh ta nâng mắt nhìn về phía Hạ Thược, “Nếu không, Hạ tiểu thư nhìn giúp tôi, tôi thực muốn biết, thiên mệnh đã định cho tôi cả đời này thế nào”.



“Thật là có lỗi, tôi không suy diễn bát tự mệnh lý”. Hạ Thược đặt chén trà xuống, cụp mắt, “Mệnh chỉ có thể nhìn không thể chặn lại, nếu không nghiệp chướng quá lớn. Hẳn là ngài cũng từng nghe một câu tục ngữ trong dân gian: nhất mệnh nhị vận tam phong thuỷ. Mệnh tức là mệnh lý, chính là bát tự từ khi sinh ra, cuộc đời chủ thể lên xuống. Nhưng đây cũng không phải là những bản vẽ y nguyên, không phải mỗi con người khi sống đều phải dựa theo bản vẽ này mà đi theo, không thể không lệch khỏi quỹ đạo. Trong cuộc đời mỗi người đều có hai ba lần gặp đại kiếp nạn, có người có thể qua, có người không thể qua được, tất cả những điều này đều có liên quan tới việc tích thiện ác trong cuộc đời mỗi người. Tôi không suy diễn mệnh lý, bởi mỗi người đều có quyền lựa chọn con đường của mình khi đứng trước ngã ba đường, mà một khi suy diễn ra, chẳng khác nào định sẵn mệnh của người ta. Đây chính là đoạn tuyệt cơ hội lựa chọn của người khác, sẽ bị trời phạt. Dân gian có câu, mệnh càng tính càng mỏng, đó chính là đạo lý trong này”.



Hạ Thược tươi cười bình thản, khóe môi hơi gợi lên, “Không gặp được đại sư, nhưng cũng không thể tùy tiện tìm thầy tướng số. Để cuộc đời mình giữ một phần thần bí, không phải cũng rất tốt sao?”



Cung Mộc Vân ngược lại nở nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu, “Tôi là lần đầu tiên gặp một người trong nhất mạch huyền học, khuyên người khác chớ tin vào thầy tướng số. Kể từ đó, chẳng phải là Hạ tiểu thư làm ăn cũng kém sao?”



Hắn thoạt nhìn quả nhiên là đến nói chuyện phiếm . Hạ Thược suy nghĩ trong lòng, việc làm ăn hôm nay có phải là lỗ vốn rồi không? Có phải là nên thu chút phí nói chuyện phiếm của người đàn ông này?



Cô vừa nghĩ vừa lắc đầu, “Ngài nghĩ rằng suy diễn mệnh lý cho người khác không hao tốn tâm thần sao? Không những quá trình hao phí tâm thần, còn chọc nghiệp chướng. Chẳng bằng xem phong thủy cho người khác, bói cát hung, nghiệp chướng cũng ít, mà tiền thu cũng tuyệt không thiếu. Tôi thấy ngài cũng là một người khôn khéo, nếu như là ngài, ngài sẽ chọn cách nào?”



Cung Mộc Vân hơi hơi sửng sốt, trong ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ dị, thấp giọng nở nụ cười.



Hạ Thược lại nhìn anh ta một cái, “Tôi tuy rằng thông thường không suy diễn mệnh lý cho người khác, nhưng tôi có thể nhìn ra được, hôm nay ngài gặp tai họa cùng với rủi ro”.



Lời nói đột ngột này khiến Cung Mộc Vân nâng mắt lên nhìn, nhưng sắc mặt anh ta không hề thay đổi, ngược lại sinh ra một loại tò mò khó hiểu, “Hả? Là sao?”



“Hôm nay ngài tới đây, dẫn theo một cái đuôi”. Hạ Thược vừa nói vừa dùng thiên nhãn quét nhìn Cung Mộc Vân một cái, sau đó nhẹ nhàng chỉ vào phía bên phải hư không sau lưng anh ta. Nơi đó đã được bình phong ngăn lại, cô cũng không lo lắng người bên ngoài sẽ biết được cô đã vạch rõ chỗ ẩn nấp của hắn, người kia ở trên tầng cao nhất tòa nhà đối diện, là một tay súng bắn tỉa.



Cung Mộc Vân quay lại nhìn phía cô chỉ, con ngươi hơi hơi co rụt lại. Ám sát với hắn mà nói, như cơm bữa. Điều khiến hắn ngạc nhiên là, cô lại biết rõ vị trí của đối phương như vậy.



Đây là cô… Nhìn ra được?



Chỉ liếc nhìn một cái, Cung Mộc Vân liền thu ánh mắt về, vẻ mặt bình thản, bình chân như vại, lại tiếp tục hỏi: “Vậy rủi ro kia là như thế nào?”



Hạ Thược sâu sắc liếc nhìn Cung Mộc Vân một cái, khí độ của người đàn ông này thực sự khiến cho một đại sư phong thủy như cô được mở rộng tầm mắt. Bên ngoài có người ẩn nấp chờ đợi lấy tính mạng của anh ta, vậy mà anh ta vẫn có thể có tâm tình quan tâm tới “rủi ro” mà cô vừa nói.



Mặc dù Hạ Thược có chút tán thưởng người này, tươi cười cũng được coi như là ngọt ngào, nhưng nơi đáy mắt cô tuyệt đối không hề có chút ý cười, thậm chí thái độ cũng không tính là tốt, “Nếu anh còn không đi, để người kia xông vào cửa hàng tôi nổ súng, làm hỏng đồ cổ của tôi, anh phải dựa theo giá thị trường mà đền tiền. Đây không gọi là rủi ro thì là gì!”



Cô gái trừng mắt nhìn anh, trong nụ cười ngọt ngào lại mang theo sát khí rét người.



Cung Mộc Vân sửng sốt ước chừng khoảng một lúc, bỗng phù một tiếng bật cười, anh ta cười càng lúc càng lớn, vẻ mặt sung sướng, liên tục gật đầu, “Thì ra là thế, được, được, vậy thì tôi đi thôi”.



Anh ta không chút hoang mang liền muốn đứng dậy, Hạ Thược vội túm lấy cổ tay anh ta đè xuống, “Đợi chút! Không muốn sống nữa hả?”



Cung Mộc Vân sửng sốt, ánh mắt dừng lại nơi cổ tay, Hạ Thược lại không thèm nhìn anh, mà đưa mắt nhìn về phía tòa nhà đối diện. Trong cửa hàng được mở cửa, từ cửa nhìn vào, vừa vặn có thể thấy bình phong. Tuy rằng ở giữa có vài giá để đồ cổ, nhưng đều là kính nên có thể nhìn xuyên thấu qua được.



Nếu cô là tay súng bắn tỉa kia, chỉ cần Cung Mộc Vân đứng dậy, rất có thể sẽ nổ súng.



Vừa rồi dùng thiên nhãn, Hạ Thược không thấy tay súng bắn tỉa nổ súng, chỉ nhìn thấy Cung Mộc Vân từ trong cửa hàng đi ra ngoài, sau đó tay súng bắn tỉa kia liền ngã vào vũng máu.



Tay súng bắn tỉa kia chết như thế nào, không thấy hình ảnh xuất hiện ở thiên nhãn. Hạ Thược biết, phàm là những chuyện có liên quan tới bản thân mình, sẽ không xuất hiện ở thiên nhãn, nhưng không xuất hiện hình ảnh tay súng bắn tỉa kia chết như thế nào, cũng không có nghĩa nhất định là cô ra tay, cũng có thể là Cung Mộc Vân đã bố trí người gần đó, sát thủ là bị người An Thân hội xử lý .



Nhưng, Hạ Thược không tính mạo hiểm như vậy. Nếu Cung Mộc Vân xảy ra chuyện trong cửa hàng của cô, sẽ rất là phiền toái, hơn nữa nếu trong cửa hàng gặp phải đấu súng, tuyệt đối sẽ ảnh hưởng tới danh dự cùng việc làm ăn của cửa hàng.



Hạ Thược tuyệt đối sẽ không để cho loại chuyện như vậy xảy ra, cho nên, cô quyết định hỗ trợ.



Cô có thể nhìn ra khoảng cách từ tòa nhà đối diện đến chỗ ngồi trước mặt, cách một con phố, ước chừng khoảng 50m. Mặc dù giữ chân đối phương có chút hao phí tinh thần, nhưng hẳn là không có vấn đề gì lớn.



“Tôi giúp anh giữ chân kẻ đó, anh nhân cơ hội rời đi”. Hạ Thược khoanh chân ngồi xuống, cô cũng không nhìn Cung Mộc Vân một cái, sau đó liền làm ra một loạt động tác.



Ở trong mắt Cung Mộc Vân, chỉ thấy hình như cô hít sâu một hơi không khí, sau đó thổi vào lòng bàn tay, giơ ngón trỏ tay phải, vẽ cái gì đó rất nhanh vào lòng bàn tay trái, bỗng nhiên quát một tiếng, nắm tay! Sau đó ngẩng đầu nói với anh ta: “Tôi đã trói chân được hắn ta, hiện tại hắn ta không thể động đậy, khi anh đứng dậy rời khỏi đây, trong vòng trăm bước anh không được gây thương tổn cho hắn. Qua trăm bước, tôi sẽ không quản”.



Cung Mộc Vân nhìn cổ tay mà vừa rồi cô nắm, bên môi vẫn là nụ cười ôn hòa như trước, cũng không hỏi nhiều, không chút hoang mang đứng dậy, khi sắp đi qua tấm bình phong, quay đầu lại hỏi: “Tôi có thể lại đến tìm Hạ tiểu thư không?”



“Có thể. Có điều, hạng mục phục vụ của tôi cần sửa chút. Nói chuyện phiếm thu phí! Dẫn theo cái đuôi tới, thu phí gấp bội”.



“Cô… Tham tiền”. Cung Mộc Vân lắc đầu cười, trong mắt lóe lên tia sáng kì dị, sau đó lập tức xoay người rời đi.



Sau khi anh ta đi, Hạ Thược ước chừng anh ta đi được khoảng trăm bước, lúc này mới buông tay đang kháp chỉ ra, thả cho sát thủ kia được tự do. Cô bảo Cung Mộc Vân trong vòng trăm bước không được đả thương tên sát thủ kia, là vì cô muốn phòng khi cô còn đang trói tên sát thủ kia, bị người của An Thân hội giải quyết. Nếu như vậy, nghiệp chướng của một mạng người sẽ được tính ở trên đầu cô. Cô không muốn dính phải sát nghiệp một cái oan uổng, mà sau khi Cung Mộc Vân đi khỏi một trăm bước, đã không còn ở trong phạm vi Phúc Thụy Tường, khi đó dù bọn họ có ra tay, thứ nhất sẽ không ảnh hưởng tới cửa hàng, thứ hai cô đã thả tên sát thủ kia ra, cho dù bọn họ có động thủ cũng là ân oán giữa bọn họ .



Thu hồi thiên nhãn, Hạ Thược không muốn nhìn kết cục của tên sát thủ đó nằm trong vũng máu, hiểu rõ một tính mạng kết thúc trước mặt mình như thế nào, loại cảm giác không từ nào có thể diễn tả. Nhưng người này cũng là sát thủ, trên người mang theo không ít mạng người, chỉ có thể nói, nhân quả tuần hoàn hướng báo.



Trần Mãn Quán thấy Cung Mộc Vân đi rồi, thở phào một hơi nhẹ nhõm rõ ràng, đi tới cẩn thận hỏi: “Hạ tiểu thư, người kia là ai vậy?”



“Đương gia An Thân hội”.



“An, An Thân hội … Đương gia? !” Trần Mãn Quán hoảng sợ, suýt nữa thì cắn cả vào lưỡi mình. Ông, ông hôm nay khi Hạ tiểu thư không có ở cửa hàng, đã tiếp vị đại thần này?



Đương gia An Thân hội, người kia mà ở giới hắc bạch dậm chân một cái, mặt ai cũng đều phải run lên! Anh ta tới tìm Hạ tiểu thư?



Trần Mãn Quán khiếp sợ nhìn về phía Hạ Thược, càng cảm thấy cô khủng bố, cô còn nhỏ tuổi như vậy, lại có thể lọt vào mắt vị đương gia An Thân Hội kia. Vậy tiền đồ về sau, còn có thể cao đến đâu? Trần Mãn Quán biết, tất cả những điều này đều được quyết định bởi thành tựu trong phong thủy huyền học của cô, mình quả là quá may mắn rồi, vào thời điểm nghèo túng nhất, được cô đưa ra một tay.



“Chuyện hôm nay phải giữ bí mật, không được nói cho ai biết”. Hạ Thược dặn dò, thấy Trần Mãn Quán máy móc gật đầu, cô mới đứng dậy nói, “Tôi về nhà”.



Hạ Thược tính trên đường về nhà, sẽ gọi cho sư huynh một cuộc điện thoại. Nhưng mà, cô còn chưa ra khỏi cửa hàng, Ngô Ngọc Hòa đã đi vào



Ông ta bước vào cửa, liền cười hớ hớ nói: “A, Hạ tiểu thư còn chưa đi sao? Ha ha, tôi đến đây là muốn mời anh Trần ra ngoài uống chén rượu”.



“Uống rượu?” Trần Mãn Quán lập tức xua tay khéo léo từ chối, “Ông chủ Ngô khách khí rồi, chú biết đấy hiện tại tôi không uống rượu nhiều như trước nữa. Chị dâu chú còn đang chờ tôi về ăn cơm, tôi đã đồng ý với bà ấy sẽ không về muộn”.



“Anh Trần với chị dâu hiện tại thực là ân ái nha, ha ha!” Ngô Ngọc Hòa cười ha ha, “Đàn ông có chuyện làm ăn, ở bên ngoài uống rượu xã giao là chuyện thường. Chị dâu là người hiền lương, sao có thể không hiểu anh đâu chứ? Anh cũng đừng từ chối nữa”.



“Ai, cái này thực không được..”. Trần Mãn Quán vội vàng xua tay.



Hai người anh mời tôi đẩy một lúc, Hạ Thược cũng hơi hơi nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên mặt Ngô Ngọc Hòa một chút.



Lúc này, ánh mắt Ngô Ngọc Hòa hơi ảm đạm, gian môn hai tai hơi tái đi, mi tâm xanh đen, đây là dấu hiệu chủ gặp rủi ro cùng lao ngục tai ương! Hơn nữa còn là ngay trong tháng này!



Lúc này, Ngô Ngọc Hòa đã tỏ ra có chút không vui, nói: “Anh Trần, tôi đã mời anh ba lần bốn lượt, anh đều từ chối không đi, cũng quá không nể mặt mũi tôi rồi? Hơn nữa, hôm nay còn có ông tổng giám đốc của công ty khắc đá ở Thanh thị tới, ông ta chính là một nhà sưu tầm đồ cổ, tôi muốn dẫn anh tới đó, đối với mỗi người đều hoàn toàn có lợi?”



“Này..”. Trần Mãn Quán đã lăn lộn trên thương trường nửa đời người, đương nhiên là lòng sáng như gương. Loại người như Ngô Ngọc Hòa vô cùng xảo quyệt, nếu không lợi ích thì không làm, hơn nữa hai người cùng đi, có lý nào ông ta lại giới thiệu khách hàng cho người cùng nghề? Phương diện này khẳng định là có chuyện khác. Nhưng ông ta nói đến mức này, mình cũng không tiện từ chối nữa.



Chuyện trên thương trường, xã giao quả thật là khó tránh khỏi, nhưng Trần Mãn Quán cũng biết đám người như Ngô Ngọc Hòa yêu thích cái gì, khi bọn họ bàn việc đều có những cô gái đi cùng. Hơn nữa vào một đoạn thời gian trước có một người cùng ăn cơm khách với Ngô Ngọc Hòa nói, bọn họ lại tìm những học sinh nữ trong trường, mà những nữ học sinh này cũng không lớn, phần lớn mười sáu mười bảy tuổi, có thậm chí vẫn còn là học sinh trung học. Người khách kia cũng không dám dính vào những chuyện này, đến giữa bữa liền viện cớ có điện thoại, nói trong nhà có việc liền rời đi .



Trần Mãn Quán trước kia đi xã giao, cũng tìm những cô gái tiếp khách, tuy rằng ông vẫn không phá bỏ điểm mấu chốt cuối cùng, nhưng hiện tại ngẫm lại, vẫn cảm thấy thực có lỗi với vợ. Mà từ sau khi theo Hạ Thược, tâm tính ông cũng đã bình thảnh hơn rất nhiều, rất nhiều việc trước kia giờ đã nhìn rõ ràng, nay ở trong mắt ông, Ngô Ngọc Hòa làm những việc đó thật sự rất không có lương tâm, bất luận thế nào ông cũng không muốn đi ăn cơm cùng với bọn họ.



Chưa kịp nói khó, Hạ Thược đã mở miệng, cô thản nhiên nói: “Ông chủ Ngô, hôm nay tôi với bác Trần có chút việc, chuyện ăn cơm để lần khác đi”.



Lời này vừa nghe đã biết Hạ Thược nói giúp Trần Mãn Quán, Ngô Ngọc Hòa cũng vui vẻ, bắt được điểm trong lời nói của Hạ Thược, “Hạ tiểu thư, đây là cô nói đấy nha, lần khác lão Ngô tôi lại đến mời, hai người nhất định phải cho tôi chút mặt mũi đó!”



Kỳ thật ông ta muốn mời nhất, đương nhiên là Hạ Thược. Chẳng qua mỗi lần gặp cô đều mang theo một loại khí độ thế ngoại cao nhân, không muốn tham gia những bữa ăn như thế này, cho nên ông ta mới chuyển tâm tư đến trên người Trần Mãn Quán. Trần Mãn Quán cũng là lão tướng trên thương trường, là loại người dầu muối đều không ăn, nhưng Ngô Ngọc Hòa có rất nhiều cách. Ông ta chuẩn bị vài học sinh nữ non nớt, đến khi vào bữa ăn uống rượu, đến lúc đó vụng trộm bỏ vào trong chén rượu của Trần Mãn Quán một chút thuốc, chuốc cho ông ta say đến mơ hồ, đến lúc đó chuyện gì mà không thể hỏi ra được?



Chỉ là không nghĩ tới, hôm nay Hạ Thược vì giúp Trần Mãn Quán, vừa vặn để ông ta bắt lấy cơ hội, thật đúng là ngay cả ông trời cũng giúp mình rồi!



“Tôi đã nói, đương nhiên sẽ giữ lời”. Hạ Thược không vội không giận, thản nhiên cười gật đầu, chỉ là yên lặng bỏ thêm một câu ở trong lòng  — cũng không biết ông còn có cơ hội này hay không mà thôi.



Ngô Ngọc Hòa mừng rỡ rời đi, Trần Mãn Quán đối với Hạ Thược vừa cảm kích, lại vừa sầu lo, “Hạ tiểu thư, người này không có ý tốt gì đâu. Lúc này để ông ta bắt lấy lời nói, đến lần sau sẽ không dễ từ chối”.



“Yên tâm đi, ông ta cũng không còn cơ hội này đâu”. Hạ Thược nhìn theo hướng Ngô Ngọc Hòa rời đi, cười.



“A? Có ý gì vậy?”



“Ý tôi là, vừa rồi bác Trần không đồng ý với ông ta là đúng. Nếu không, ngay cả bác cũng sẽ gặp phiền toái rồi”.



Trần Mãn Quán ngẩn người, “Nếu chỉ là bữa cơm đứng đắn, sao tôi không dám đi chứ? Chỉ sợ là bọn họ làm ra những chuyện không có thiên lý, cho nên tôi mới từ chối”



Hạ Thược vừa lòng gật đầu, “Bác Trần làm như vậy là được rồi”.



“Hạ tiểu thư, có phải là cô đã nhìn ra được, ông chủ Ngô sẽ gặp phải chuyện gì?”



“Biết nhiều cũng không tốt, đương nhiên có chuyện. Không đến một tháng, tán gia bại sản, mà còn gặp phải tai ương lao ngục”.



“Hả?” Trần Mãn Quán hút một ngụm khí lạnh, khiếp sợ nhìn Hạ Thược.



Hạ Thược càng cười thêm thâm sâu, chỉ là hơi nhíu mày, thoạt nhìn hình như có gì đó khó hiểu.



Theo như tướng mạo của Ngô Ngọc Hòa, không nên có khó khăn này. Người này tuy rằng dâm tà giả dối, cả đời đã làm không ít chuyện xấu, nhưng theo tướng mạo của ông ta, trước sáu mươi tuổi không gặp phải đại kiếp nạn gì. Mà khi tuổi già sẽ là thê lương, con cháu phân tán, không có người thân chăm sóc trước lúc lâm chung. Mà Ngô Ngọc Hòa nay mới hơn bốn mấy tuổi, không nên có một kiếp này.



Sao lại thế này?



Trong mắt Hạ Thược hiện lên vẻ khó hiểu, lúc này chào Trần Mãn Quán một câu, liền rời khỏi Phúc Thụy Tường.



Nhưng cô cũng không về nhà luôn, mà đi hết con phố mới, đi đến con phố đồ cổ ở đối diện. Cửa hàng đồ cổ của Ngô Ngọc Hòa là ở chỗ này.



Còn chưa đi đến, Hạ Thược liền mở thiên nhãn, sau khi thấy, không khỏi nhíu mày — có người hạ chiêu pháp!



Hạ Thược cũng không tới gần để nhìn kỹ, lúc này các cửa hàng trên đường đều còn mở cửa, cô không tiện đến đó quan sát tỉ mỉ, vì thế sau khi dùng thiên nhãn xác định có người bày phong thủy cục, liền đi theo đường cũ quay trở về, đồng thời lấy di động ra, gọi điện thoại cho Từ Thiên Dận.



Hai người trao đổi số điện thoại di động ước chừng đã hai tháng, đây vẫn là Hạ Thược lần đầu: gọi điện thoại cho Từ Thiên Dận.



Chuông điện thoại vừa vang lên một tiếng, người đầu bên kia liền nhận, một giọng nói dễ nghe lành lạnh mà không trầm, khiến người ta khó mà quên được truyền tới, “A lô?”



“Sư huynh”. Nghe thấy tiếng nói Từ Thiên Dận, Hạ Thược không tự giác cong khóe miệng lên, chính là có chút thích thú khó mà giải thích được, cười dài hỏi, “Gần đây anh đã làm chuyện xấu gì? Khai báo thành thật”.



“..”. Đầu di động bên kia trầm mặc một lúc, mới truyền đến ngữ khí lạnh lùng của Từ Thiên Dận, “Em nói ông ta chọc giận em không vui”.



“Em …”. Mặc dù sau khi phát hiện ra là có người bố cục, Hạ Thược liền xác định là do Từ Thiên Dận làm, nhưng khi biết được động cơ của anh, cô vẫn có chút bất ngờ.



Chỉ là bởi vì một câu nói của cô?



Hạ Thược hơi nhíu mày, một cảm giác kỳ lạ xẹt qua đáy lòng. Nếu đổi lại là cô, có người chọc cho sư huynh hay là người nhà cô không vui vẻ, cô cũng sẽ ra tay trừng trị, nhưng độ mạnh yếu của trừng trị còn phải xem xem đối phương đã làm gì. Ví dụ như Từ Văn Lệ cùng Triệu Tĩnh thuê người đánh cha cô bị thương, cô liền khiến cha mẹ hai người bọn họ cũng phải chịu như vậy, xem như lấy thân chi đạo, còn trị một thân. Nếu là người giống như Ngô Ngọc Hòa, ông ta cũng không làm chuyện thực sự gây tổn hại đến mình, chỉ là ấn tượng lần gặp mặt đầu tiên không được tốt lắm, cô cũng không đến mức ra tay nặng như vậy.



Cô tự nhận mình không phải là người mềm lòng, khi nên ác sẽ ác. Nhưng không ngờ là, sư huynh của cô còn trâu bò hơn cả cô, so với cô càng thêm ngoan tuyệt!



Chỉ vì cô nói câu Ngô Ngọc Hòa chọc mình không vui, anh liền trừng phạt nghiêm khắc như vậy.



Đương nhiên, đây chỉ là nói về chuyện liên quan đến cô, nếu nhằm vào những chuyện xấu xa mà Ngô Ngọc Hòa đã làm, ông ta có chết trăm lần cũng không đền hết tội! Như vậy đối với ông ta, tuyệt không hề oan uổng!



“Em là vì ông ta, nên mới gọi điện thoại cho tôi?” Đầu di động bên kia, tiếng nói Từ Thiên Dận trước sau vẫn lạnh như vậy, nhưng Hạ Thược kỳ lạ thấy được vẻ không vui trong giọng của anh.



Hạ Thược khẽ cười ra tiếng, trêu ghẹo nói: “Được rồi, là em sai. Để cho lần đầu tiên của anh không được tốt đẹp lắm”. Cô nói lần đầu tiên đương nhiên là chỉ lần đầu tiên hai người gọi điện thoại, có điều lời này nói ra, lại dễ dàng khiến người ta hiểu lầm.



Hạ Thược đoán không ra đầu bên kia giờ phút này Từ Thiên Dận sẽ có vẻ mặt thế nào, cô chỉ là nhịn không được mà muốn trêu chọc anh một chút mà thôi, bình thường cô cũng không phải là loại người thích trêu đùa người khác như vậy, chỉ có thể nói sau khi gặp sư huynh, khuôn mặt than lãnh đạm của anh, đã kích phát ước số tính xấu trong người cô.



Lúc này, Hạ Thược đương nhiên còn không biết, cuối cùng sẽ có một ngày cô bị chính cái tính xấu này của mình, kích phát một con báo săn mồi vồ lấy mình, cuối cùng ngay cả mẩu vụn cũng không thừa.



Phía bên kia điện thoại không hề có tiếng gì, nhưng Hạ Thược biết Từ Thiên Dận còn chưa ngắt máy, đang chờ cô nói chuyện, cho nên cô cũng thu lại vẻ đùa giỡn, đứng đắn nói: “Nói đến việc chính thôi. Hôm nay em gặp đương gia An Thân hội”.



Điện thoại đầu bên kia, Từ Thiên Dận đang đứng trong sân căn nhà trên núi, đôi lông mày hơi hơi nhíu lại, sau khi nghe Hạ Thược kể lại tình hình một lượt, bao gồm cả chuyện Cung Mộc Vân bị tập kích.



“Sư huynh hỏi sư phụ một chút đi, em nghĩ hẳn là sư phụ cũng đã có quyết định”.



“Được, ngày mai tôi sẽ tìm em”. Từ Thiên Dận dứt lời, liền gác điện thoại.



Hạ Thược nghĩ rằng ý của Từ Thiên Dận là ngày mai sẽ gọi điện thoại cho cô, kết quả không nghĩ tới, hôm sau khi vừa bước vào cửa hàng, anh đã ngồi trong cửa hàng đợi cô.



Đáng thương Trần Mãn Quán, ngày hôm qua tiếp đãi Cung Mộc Vân, hôm nay Từ Thiên Dận lại đến cửa hàng. Cung Mộc Vân còn ôn hòa, ít nhất anh ta còn nói ra ý đồ mình tới  đây, Từ Thiên Dận lại hoàn toàn là “không nhìn thấy” Trần Mãn Quán.



Trong cửa hàng có hai người học nghề cùng một cô gái giúp Hạ Thược sắp xếp những cuộc hẹn, bị khí tràng mạnh mẽ mà lạnh lùng của Từ Thiên Dận khiếp sợ, cũng không dám tiến lên hỏi, cuối cùng từ ông chủ cho đến người bán hàng, bốn người trơ mắt nhìn người đàn ông xa lạ bước vào trong cửa hàng. Anh ta vào cửa hàng nhưng lại không hề có hứng thú với những món đồ cổ, nhưng khi phát hiện bàn trà sau tấm bình phong liền đi tới ngồi xuống.



Hơn nửa ngày Trần Mãn Quán mới có phản ứng, thật cẩn thận tiến đến hỏi, lại bị một cái liếc mắt của Từ Thiên Dận biến thành tượng băng.



Từ trước đến giờ, Hạ Thược chưa bao giờ thấy vẻ mặt u oán như vậy của Trần Mãn Quán, giống như cô dâu nhỏ bị kẻ ác bắt nạt, nghe cáo trạng của ông, Hạ Thược liền phù một tiếng bật cười, đồng tình nhìn thoáng qua Trần Mãn Quán, “Bác Trần, làm khó cho bác rồi. Sau này nếu anh ấy lại đến, bác chỉ cần đưa một ấm trà vào, cũng không phải nói cái gì khác. Bác có nói, anh ấy cũng chưa chắc đã để ý đến”.



“Hạ tiểu thư, vị này có lai lịch thế nào vậy?” Cũng khó trách Trần Mãn Quán hỏi, ông thấy Từ Thiên Dận lái xe có cắm cờ đỏ tới đây, hơn nữa còn là loại xe cao cấp, không phải người có thân phận bình thường có thể đi. Loại xe này, Trần Mãn Quán mới chỉ gặp trong TV, thông thường đều là những thủ trưởng ở Bắc Kinh dùng. Vẻ ngoài của Từ Thiên Dận mặc dù lạnh lùng, nhưng khí chất mạnh mẽ, vừa nhìn liền biết lai lịch không nhỏ. Cho nên ông mới để tùy anh ngồi trong cửa hàng, cũng không dám đến quấy rầy anh nữa.



“Người trong nhà, là sư huynh của tôi”. Hạ Thược cười, liền đi vào.



Trần Mãn Quán đứng tại chỗ hơn nửa ngày mới bừng tỉnh. Sư huynh? Đó không phải là cũng là một vị đại sư phong thủy? Nhưng, nhưng… nhưng người này nhìn thế nào cũng không giống như người ở phương diện huyền học? Giống như là, như là… Ông cũng nói không nên lời cái loại cảm giác này là gì, dù sao vừa rồi bị anh ta liếc nhìn một cái, ông liền có cảm giác như mình đang đối diện với một ánh mắt không hề có cảm tình gì, khiến ông kinh hoảng cả người phát lạnh, lạnh từ đầu cho tới chân. Khi bước ra khỏi phòng trà, trên đầu ông đã toát ra một tầng mồ hôi, sống đến tuổi lớn như bây giờ, ông vẫn là lần đầu tiên gặp phải một người có khí thế lạnh lùng như thế…



Khi Trần Mãn Quán còn sợ hãi than trong lòng, Hạ Thược đã đi vào phòng trà. Thời tiết đã bước vào thu, hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác mỏng màu hồng nhạt, nổi bật hai gò má màu hồng phấn như đồ sứ, nụ cười điềm tĩnh.



Từ Thiên Dận đang nhắm mắt nghỉ ngơi liền khẽ mở, ánh mắt bình tĩnh dừng lại trên mặt cô, khóe môi nhẹ nhàng cong lên một độ cong, nhưng cũng là một độ cong khiến người ta khó mà phát hiện, lại khiến khí thế trên người anh đều nhu hòa hơn.



“Sư huynh, anh dọa người trong cửa hàng của em”. Hạ Thược ngồi xuống, trên mặt vẫn mang nụ cười yếu ớt, có điểm bất đắc dĩ, cũng có điểm nghi hoặc. Cô không biết tính tính này của Từ Thiên Dận là hình thành thế nào, tính cách của một người có quan hệ rất lớn với những gì người đó đã trải qua. Ví dụ như chính bản thân cô, cô trước kia tính cách hướng nội, có chút tự ti. Mà sau khi trải qua việc trọng sinh, những năm gần đây tâm tình cũng bình thản hơn, tính tình thay đổi rất lớn.



Hạ Thược không biết Từ Thiên Dận đã gặp những chuyện gì, dựa theo tướng mạo của anh có thể thấy, tướng mạo của anh cực quý, nhưng phạm vào mệnh cách “cô” trong “Ngũ tệ tam thiếu”. Cái gọi là cô, tức là nhỏ thì sẽ mất cha mẹ. Hơn nữa theo tướng mạo anh cũng có thể nhìn ra, cha mẹ anh đã mất sớm khi anh còn nhỏ.



Một đứa nhỏ khi còn nhỏ đã mất cha mẹ, không biết gặp phải những chuyện gì, là gặp những chuyện gì mới có thể hình thành tính cách lạnh lùng ít lời này của anh, tính tình ngoan tuyệt mà cao ngạo? Bất kể là trải qua những chuyện gì, chắc chắn không phải là chuyện tốt đẹp.



“Người trong cửa hàng em, ý thức an toàn không được tốt”. Từ Thiên Dận nói.



“Hả?” Hạ Thược sửng sốt.



Từ Thiên Dận lại rót cho cô một chén trà nóng, mắt cũng không nâng, “Nếu như có kẻ bắt cóc xông vào cửa hàng, bọn họ lại không trông nom, chẳng phải là dẫn sói vào nhà?”



Hạ Thược khẽ cắn môi, dở khóc dở cười, “Bọn họ có thể đuổi anh ra ngoài được sao? Người trong cửa hàng của em cũng có mắt chứ, anh lái một chiếc xe như thế đến, còn dọa người như vậy, nhân dân nhỏ bé, ai dám đuổi anh chứ? Hôm nay em coi như đã được biết cái gì gọi là được tiện nghi còn khoe mẽ”.



Hạ Thược bất đắc dĩ, thấy Từ Thiên Dận đẩy chén trà tới trước mặt. Tay anh vô cùng tự nhiên, vẻ mặt thả lỏng, ngược lại giống như người bình thường. Kỳ thật, việc này, lúc ở trên núi với sư phụ anh cũng thường làm, cô từng thấy khi sư phụ ngủ say anh đã đắp chăn lên đùi ông, từng thấy anh đấm bóp chân cho ông, còn thấy anh xuống bếp. Người đàn ông này, kỳ thật rất tốt với những người mà anh đã nhận định, tuy rằng nói không nhiều lắm, nhưng thực săn sóc, chỉ là, có rất ít người có thể hưởng thụ sự săn sóc của anh mà thôi.



Hạ Thược nhận lấy săn sóc của người ta, đáy mắt lại tràn ngập ý cười sáng chói, lại nhịn không được bắt đầu trêu ghẹo Từ Thiên Dận, “Em còn tưởng là sư huynh sẽ gọi điện thoại tới, không ngờ là anh lại tự mình đến cửa hàng. Em nhớ là hai ngày trước chúng ta mới gặp nhau mà, chẳng lẽ… nhớ em sao?”



Khói trà lượn lờ, nhuộm lấy gò má phấn hồng của cô gái, nụ cười kia giống như một đóa hoa mới nở đầu mùa hạ, điềm tĩnh dịu dàng.



Đôi mắt tối đen như mực của Từ Thiên Dận bình tĩnh nhìn Hạ Thược, sau một lúc lâu nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.



Đáy mắt Hạ Thược hiện lên vẻ giật mình sững sờ, cô chỉ là muốn đùa chút, không ngờ anh lại trả lời thật. Mà ánh mắt của anh cũng không hề rời đi, cứ như vậy chăm chú nhìn vào cô, kết quả ngược lại khiến lòng cô bắt đầu nhảy loạn.



Đang lúc Hạ Thược còn đang xấu hổ, bỗng nhiên trong cửa hàng vang lên một giọng nữ bén nhọn, “Cái gì hẹn trước! Anh không biết là chuyện gấp phải được ưu tiên sao? Tôi bảo ông chủ Trần này, đều là người quen, anh còn bày ra cái vẻ này với tôi sao?”



Hạ Thược nhìn xuyên qua bình phong về phía ngoài, liền đứng dậy bước ra ngoài.



Trong cửa hàng có một người phụ nữ béo đang đứng, trang điểm quý khí, trên cánh tay đeo một chiếc túi hàng hiệu, trên cổ là một chiếc vòng trân châu vô cùng lớn, trên ngón tay đeo một chiếc nhẫn vàng chói mắt. Bà ta trang điểm vô cùng đậm, nhưng vẫn không che giấu được nếp nhăn.



Trần Mãn Quán đang ôn tồn giải thích với bà ta, “Ngô phu nhân, đây là quy củ của Hạ tiểu thư chúng tôi, không phải chỉ nhằm vào một mình bà. Hôm nay đã có khách hàng hẹn trước, chỉ là người còn chưa có đến thôi”.



Bà ta trừng mắt, tiếng nói bén nhọn, “Chưa tới thì để tôi vào là được thôi? Ông chủ Trần, không phải tôi nói anh, việc buôn bán thì cần phải linh hoạt một chút, cứ cứng nhắc như thế, việc làm ăn sẽ không tốt đâu. Lại nói như thế nào, ông Ngô nhà tôi với anh cũng là chỗ quen cũ, không phải là anh thấy ông Ngô nhà tôi gặp chút chuyện, liền bỏ đá xuống giếng đả kích người cùng nghề chứ?”



Nghe đến đó, Hạ Thược đương nhiên biết người phụ nữ này là ai.



Bà ta vẫn nói không ngừng, “Tôi nói ông chủ Trần này, anh cũng đừng có ra vẻ này với tôi, giống như là nhà chúng tôi không trả tiền vậy. Tôi cũng nghe ông nhà tôi nói, vị đại sư này thu phí cao đến dọa người, vừa thấy hẳn là người cầu tài. Nếu như vậy, tôi trả tiền nhiều thêm chút là được, nhà chúng tôi cũng không thiếu chút tiền ấy. Anh bảo cô ta ra đi!”



“Tôi đã ở đây rồi”. Hạ Thược chậm rì rì đi tới, vẻ mặt lãnh đạm, “Bà Ngô, nhà bà cũng là làm việc buôn bán. Thương nhân chú ý hòa khí phát tài, chuyện có lớn đến đâu, cũng không nên ở trong cửa hàng người khác hô to gọi nhỏ như vậy, tôi nghĩ đạo lý này rất dễ hiểu”.



“Cô… cô chính là đại sư mà ông Ngô nhà tôi nói?” Bà Ngô kia cao thấp đánh giá Hạ Thược một lượt, ánh mắt kia giống với phần lớn những người lần đầu tiên gặp Hạ Thược — không thể tin. Người này cũng quá trẻ tuổi rồi?



“Đại sư không dám nhận, tôi họ Hạ”. Hạ Thược vẫn dáng vẻ lãnh đạm như trước.



Vợ Ngô Ngọc Hòa thấy trong lời nói của cô mang theo khí độ văn hoa, không khỏi thoáng thu liễm, nhưng thấy Hạ Thược còn trẻ tuổi như vậy, đáy lòng bà ta vẫn toát ra hồ nghi cô không có thực học, cho nên mặc dù đã thu liễm vẻ mặt sắc nhọn, nhưng vẫn có thể thấy được đáy mắt có ba phần ngạo mạn.



“Vậy được rồi, Hạ tiểu thư. Nếu chúng ta cũng đã gặp mặt, chuyện lão Ngô nhà tôi xin được cô giúp đỡ. Ông ấy gặp chút chuyện phiền toái, hy vọng cô có thể giúp hóa giải. Ông ấy cũng coi như là khách hàng của cô, cô cũng biết nhà chúng tôi không hề thiếu tiền”.



Hạ Thược tính nhẫn nại vô cùng tốt, mỉm cười nghe bà ta nói cho hết lời, lúc này mới nói: “Bà Ngô, tiền không phải là cái gì cũng có thể mua được, nếu không bà cũng sẽ không tới tìm tôi. Nếu bà cảm thấy tiền có thể dùng tốt như vậy, đừng ngại đem số tiền mà bà định quăng cho tôi, cầm đi làm chút việc thiện. Có lẽ có thể tích chút điểm thiện đức cho ông Ngô, về sau cũng sẽ ít gặp phải loại lao ngục tai ương này”.



Cô nói xong liền xoay người bước đi, Ngô phu nhân lại sắc mặt đại biến.



Không phải vì gì khác, mà bởi vì Hạ Thược nhắc tới lao ngục tai ương!



Vào buổi sáng hôm nay, lão Ngô nhà bọn họ bị vài người trong cục công an bắt đi. Khiến bà ta vô cùng sợ hãi, những người này, bình thường đều cho bọn họ ít mặt mũi. Nhưng sáng sớm hôm nay đã tới mang lão Ngô đi, còn nói cái gì mà… Xâm phạm cô gái tuổi vị thành niên! Tụ tập dâm loạn cùng hít thuốc phiện!



Làm vợ chồng với Ngô Ngọc Hòa nhiều năm như vậy, bà ta đương nhiên biết chồng mình là loại người gì, nhưng có thể làm sao bây giờ? Nếu ông ta bị bắt, gia nghiệp cả nhà không phải sẽ sụp đổ? Hai người bọn họ, con cái không nên thân, họ hàng thân thích thì cũng như hổ rình mồi, không có một ai tốt! Cả ngày nay bà ta phải chạy chọt quan hệ, nhưng đám khốn kiếp này, khi không có việc gì thì cùng lão Ngô xưng em gọi anh, khi thấy bà thì đều một tiếng chị dâu, lúc này lão Ngô xảy ra chuyện, ai thấy bà cũng đều trốn! Đám cán bộ lại bày ra dáng vẻ giải quyết công việc chung, bà ta chạy các mối quan hệ, nhưng vẫn không thể gặp mặt chồng.



Trong lúc nóng vội, lúc này bà mới nhớ tới mấy ngày trước chồng mình thường nhắc tới một vị đại sư phong thủy, nói rằng thần vô cùng, ban đầu bà không hề có hướng đi, lúc này không còn cách nào khác, cho nên mới tìm đến đây.



Nào ngờ cô gái này vừa mở miệng đã là “Lao ngục tai ương”, chẳng lẽ, lão Ngô nhất định sẽ bị nhận hình phạt?



Trần Mãn Quán đứng bên cạnh nhìn, trong lòng vừa bội phục lại vừa thở dài. Bội phục là Hạ Thược nhìn mọi việc rất chuẩn, ngày hôm qua vừa nói Ngô Ngọc Hòa có lao ngục tai ương, hôm nay liền ứng nghiệm ! Thở dài là vì thấy dáng sốt ruột này của bà ngô, ông không khỏi nhớ tới khi mình gặp phải rủi ro, vợ ông cũng phải chạy khắp nơi xin giúp đỡ người khác như thế. Nhưng ông may mắn là, ông có một người vợ hiền, không giống Ngô Ngọc Hòa. Thái độ này của vợ ông ta, chỉ sợ Hạ tiểu thư sẽ không giúp rồi.



Hạ Thược đương nhiên không tính sẽ giúp, Ngô Ngọc Hòa hại đời bao cô gái? Đây là tự làm tự chịu, cô quyết định sẽ không quản .



Cô xoay người muốn đi vào trong, bà Ngô kia vội vàng ngẩng đầu lao tới, ra vẻ muốn cản cô lại.



Lúc này, ngoài cửa hàng vang lên một giọng nói ngạc nhiên cùng nghi ngờ, “Tiểu Hạ?”



Hạ Thược sửng sốt, bà Ngô cùng Trần Mãn Quán cũng sửng sốt, ba người đồng loạt xoay người, nhìn về phía cửa.



Nơi đó có một người đàn ông, khoảng ngoài bốn mươi tuổi, vóc người trung đẳng, cả người khí chất nhã nhặn, trên mũi mang một chiếc kính, thoạt nhìn có chút học vấn, nhìn người cũng có chút khí độ uy nghiêm.



Trần Mãn Quán nhận ra người kia đầu tiên, lập tức cười tiến lên bắt tay với ông ta, “Trưởng phòng Từ, xin chào”. Sau đó xoay người giới thiệu với Hạ Thược, “Hạ tiểu thư, vị này chính là Từ trưởng phòng của ban thư ký thành phố, chính là người đã hẹn trước hôm nay”.



Hạ Thược nhẹ nhàng nhíu mày, nụ cười càng thêm thâm sâu, đối phương lại là vẻ mặt kinh sợ.



Trần Mãn Quán nhìn ra chút manh mối, hỏi: “Sao vậy, hai người đã biết nhau sao?”



Quen biết!



Đương nhiên là quen biết!



Đây không phải là cha Từ Văn Lệ, trưởng phòng ban thư kí của chính quyền Đông thị, Từ Chí Hải sao?



Đây đúng thật là… Đời người có nơi nào không gặp nhau.



Hạ Thược cười đến ý vị thâm sâu, cha Từ Văn Lệ lại đến tìm mình xem phong thủy vận thế? A, không nói đến việc chuyện gần đây nhà bọn họ là do chính cô hạ cục, chỉ nói vị này bình thường là phần tử tri thức tài trí hơn người, vậy mà cũng tin những điều này?



Nụ cười của Hạ Thược rơi vào trong mắt Từ Chí Hải, chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng đến đau rát. Là một nhân viên làm việc trong chính quyền thành phố, đương nhiên là không thể tìm đến những thứ này, ông ta chính là vụng trộm đến xem, ai mà ngờ được vị đại sư phong thủy nổi tiếng trong giới thượng lưu, lại là người mà mình quen biết.



Cô gái này là bạn học cùng lớp với con gái mình, tuổi tác tương đương nhau, không ngờ lại tự xưng cái gì mà đại sư phong thủy



Từ Chí Hải khuôn mặt nóng bỏng, liền có chút xấu hổ cùng tức giận khi bị lừa gạt. Tình huống gia đình Hạ Thược đương nhiên hắn biết rõ ràng, cô có thể biết về huyền học hay không, hắn còn không biết hay sao? Tám phần là cô lợi dụng thời gian sau khi tan học, mà đi lừa gạt người! Mà mất mặt nhất cũng chính là mình, vậy mà vì gần đây trong nhà xảy ra nhiều chuyện, liền nghĩ ra cách vụng trộm tìm đến vị phong thủy sư xem vận thế, kết quả thật là quá mất mặt!



Sắc mặt Từ Chí Hải vô cùng khó coi, lập tức liền ra vẻ ta đây khoanh tay vênh mặt: “Tiểu Hạ à, chú nghe nói gần đây có người tự xưng là đại sư phong thủy, đi bói toán xem tướng khắp mọi nơi, gây ảnh hưởng không tốt đến xã hội, cho nên mới tới đây xem. Không ngờ lại là cháu. Cháu cái đứa nhỏ này, nghe nói thành tích học tập không tệ, sao lại có thể hồ đồ như vậy chứ? Lại muốn đi làm những chuyện mê tín này! Cháu làm vậy không chỉ là mê tín gây rối loạn xã hội, còn là lừa đảo, biết không? Chuyện này gây ảnh hưởng vô cùng không tốt, cần phải xét xử nghiêm túc!”



Hắn cũng đúng là biết giở giọng, lập tức liền tìm được một lý do vô cùng tốt cho mình xuất hiện ở đây.



Hạ Thược cười, khinh thường nhìn.



Lúc này, bà Ngô kia ánh mắt trợn tròn chuyển động, tiếng nói đột nhiên the thé, “Được lắm! Tôi đã bảo sao cô lại không muốn cứu lão Ngô nhà tôi, ầm ĩ nửa ngày hóa ra chỉ là thần côn lừa gạt người! Cô nói rõ ràng cho tôi, lúc trước cô đã lừa ba trăm vạn của lão Ngô nhà tôi!”



Tiếng nói bà ta bén nhọn, lập tức thu hút không ít sự chú ý của những người đi ngoài đường, không ít người ngừng lại, đứng ở phía xa xa xem náo nhiệt, cũng có người từ cửa hàng hai bên nhô đầu ra, nhòm sang bên này.



Ánh mắt Hạ Thược lạnh lùng, trong cửa hàng, Từ Thiên Dận đi từ gian phòng trà ra.



Từ Chí Hải lại không chú ý tới người đi ra, hắn nghe thấy ba trăm vạn, thở hốc vì kinh ngạc.



“Tiểu Hạ, việc này là thật sao? Cháu làm vậy thì tính chất càng trở nên nghiêm trọng rồi!” Vẻ mặt hắn nghiêm túc, lại lắc đầu thở dài, bày ra dáng vẻ vô cùng đau lòng, “Cha mẹ vất vả nuôi lớn cháu, sao cháu có thể làm ra loại chuyện này chứ?”



Hạ Thược lại không để ý đến hắn, mà ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía bà Ngô kia, bà ta thấy ánh mắt cô mà kinh sợ, nhưng cũng rất nhanh có một cơn tức giận xông lên, khóc lóc om sòm nói: “Sao hả? Tôi nói không đúng sao? Tôi đã nói rồi nhìn cô còn nhỏ thế này, làm sao có thể là đại sư phong thủy, nếu thật sự là đại sư, sao lại có thể tránh ở trong cửa hàng đồ cổ xem phong thủy cho người khác? Nhìn cô tuổi không lớn, bề ngoài cũng xinh đẹp, chắc cũng không phải hạng người tốt lành gì! Ai mà biết được cô với ông chủ Trần này làm ra những chuyện ám muội … A!”



Bà Ngô kia còn chưa dứt lời, bỗng nhiên kêu thảm một tiếng! Thân thể mập mạp của bà ta xoay hai vòng tại chỗ, bỗng nhiên bị văng ra ngoài đường!



Đám người phần phật một tiếng tản ra, khiếp sợ nhìn trong cửa hàng.



Trong cửa hàng, Từ Thiên Dận mím môi thành lại như lưỡi dao sắc, khoanh tay đứng bên người Hạ Thược, chặn toàn bộ ánh mắt của những người bên ngoài nhìn cô, ánh mắt thâm thúy lạnh lùng đảo qua, ánh mắt ngoan lệ.



Cả đám tức khắc lặng ngắt như tờ, Từ Chí Hải đứng bên cạnh còn chưa kịp phản ứng lại.



Bà Ngô kia quỳ rạp trên mặt đất không thể đứng dậy, hai má sưng vù, đừng nói là hét lên, hiện tại ngay cả thở cũng thấy khó khăn. Bà ta chỉ cảm thấy hai mắt mình biến thành màu đen, ngực khó chịu, trong miệng toàn mùi máu, bên tai lại vang lên một loạt tiếng phanh xe ken két!



Đám người vây xem đều tản ra, một chiếc Lincoln màu đen dừng lại trước cửa hàng đồ cổ Phúc Thụy Tường, từ trên xe có hai người đàn ông mặc áo đen bước xuống, tiến đến cửa nâng bà Ngô đang nửa sống nửa chết đi sang một bên.



Tiếp theo, một người đàn ông mặc áo Đường trang bước xuống. Nụ cười của anh ta có chút thờ ơ, xuống xe ánh mắt liền dừng trên mặt Từ Thiên Dận một chút, sau đó nhìn thẳng về phía sau anh.



Hạ Thược từ phía sau Từ Thiên Dận bước ra, Cung Mộc Vân thấy cô liền nở nụ cười.



“Thật là náo nhiệt”.



~ Hết chương 59 ~

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.