Hạ Thược nghe thấy lời này, lại từ trên sô pha đứng dậy, hướng về phía ông lão kia hành lễ trên giang hồ, cười nói: “Lão tiền bối hỏi, vốn nên bẩm báo chi tiết, chỉ tiếc sư môn có huấn, chưa được sự cho phép của sư phụ, không dám cho biết. Thật sự thật có lỗi”.
“Vậy là không thể nói sao? Ta lại thực là tò mò”. Ông lão nghe vậy liền nở nụ cười, vừa nói vừa đi tới gần, hiển nhiên là không chịu bỏ qua muốn biết cô là truyền nhân của môn phái nào, “Cháu không nói cũng được, hiếm khi tại nơi như vậy còn có thể gặp được hậu bối thân thủ không tồi, ta thử cháu hai chiêu, coi như luận bàn. Nếu cháu có thể đánh qua hai mươi chiêu với ta, ta sẽ không làm khó cháu nữa, nhưng nếu không qua được, cháu phải nói cho ta biết sư phụ cháu là ai”.
Hạ Thược cười cười, ông lão này thực là khôn khéo. Nghe qua thì có vẻ như có lợi với cô, nhưng lấy một cao thủ như ông, trong vòng hai mươi chiêu sao có thể không tra ra lai lịch môn phái của đối phương?
Sư phụ là bởi vì một số nguyên nhân, nên lúc này còn chưa muốn để người khác biết. Vậy thì Hạ Thược hiển nhiên không thể để người khác nhìn ra chiêu pháp của mình được.
Nhưng cuộc tỷ thí này nhất định phải đáp ứng. Dù sao đối phương là tiền bối, xuất phát từ tôn trọng, cũng không tốt cự tuyệt. Tuy rằng giới võ thuật hiện nay cũng không giống với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-thuy-su-trung-sinh-chi-thien-tai-than-con/2704153/quyen-1-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.