Chương trước
Chương sau
Khi bước ra khỏi bệnh viện, sắc trời đã tối đen.



Hạ Thược thấy sắc trời còn sớm, trong lòng biết trong nhà Từ Văn Lệ cùng Triệu Tĩnh tất nhiên là còn chưa đi ngủ. Nếu các cô đã dám tìm người tới đánh cha cô, Hạ Thược liền tính để cho các cô gieo gió gặt bão, nếm thử mùi vị khi cha mẹ bị thương thế nào!



Nhưng cô muốn bài bố phong thủy trận, cần lúc đêm khuya người ngủ quỷ thần không hay biết. Cho nên, Hạ Thược liền quyết định thừa dịp thời gian lúc này, trước đi xử lý mấy tên côn đồ đánh người kia đã.



Lấy ra di động, Hạ Thược gọi cho Trần Mãn Quán một cuộc trước, hỏi ông một số chuyện.



Trần Mãn Quán từng là phú thương về đồ cổ nổi danh trong nước, khi công việc làm ăn của ông còn hưng thịnh, quen biết không ít người trong hai giới hắc bạch, Hạ Thược hỏi thăm ông, chính là về chuyện giới hắc đạo ở Đông thị.



Hiện tại hắc đạo ở Đông thị, chính là bị nắm trong tay An Thân hội chiếm cứ cả phương bắc kia. Nghe nói, An Thân hội đời trước chính là Thanh bang đã có lịch sử lâu đời trong thời nhà Thanh Ung Chính lấy việc vận chuyển mà gây dựng nên hội. Sau khi nước cộng hòa được thành lập, bang hội liền lui vào trong bóng tối, lấy danh nghĩa tập đoàn công nghiệp để rửa tiền, nhưng kỳ thật vẫn âm thầm nắm giữ giới hắc đạo trong tay, mà ngay cả ở Mỹ cùng nước ngoài đều có người của bọn họ, trong giới hắc đạo chính là kiêu hùng.



Đông thị là một thành phố nhỏ trong ba thành phố liên tuyến, nhưng bởi vì có tập đoàn Hong Kong tới đầu tư, người nhạy cảm đều có thể nhận thấy thành phố này có tiềm lực phát triển, cho nên An Thân hội vừa mới quyết định bố trí phân đường tại đây.



“Nghe nói đương gia tân nhậm của An Thân hội sẽ có mặt tại buổi khánh thánh phân đường, cho nên những người có mặt mũi trong giới hắc đạo tại Đông thị đều đang chuẩn bị cho việc này, tại trung tâm thành phố vừa nổi lên một câu lạc bộ Triệu Thiên, hẳn là bọn họ sẽ bàn bạc chuyện tại đây”. Bên kia di động truyền tới giọng nói của Trần Mãn Quán, “Hạ tiểu thư, có cần tôi ra mặt không? Những thứ khác không nói, nhưng nhờ phúc của cô, lão Trần tôi lúc này mới có thể Đông Sơn tái khởi, trên đất Đông thị cũng coi như là lời nói có chút trọng lượng, chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại, bảo đảm mấy tên nhóc kia sẽ không chịu nổi!”



“Không cần. Đây là chuyện của nhà tôi, tôi sẽ tự mình giải quyết”. Hạ Thược gác điện thoại, nhìn cảnh đêm lên đèn rực rỡ của thành phố, lạnh lùng cười, liền đi thẳng về khu trung tâm thành phố.



Theo như lời Trần Mãn Quán thì câu lạc bộ Triệu Thiên tại Đông thị, xác thực được xưng là nơi cao cấp. Cả tòa nhà cao mười lăm tầng, trong những năm 1997 tại Đông thị, đây đã được coi là nhà cao tầng. Ít nhất nơi này đối với kiếp trước Hạ Thược mà nói, là không có tư cách đặt chân vào. Những người bên trong đó cùng với cô và các bạn học, giống như không phải là người cùng một thế giới. Cái thế giới kia, tiền vung như mưa, vàng son ngợp trời, công tử thiên kim phú gia, là nơi người trong giới chính thương tới, ở trong mắt các cô là vô cùng thần bí, trong lòng luôn mang theo điểm tự ti cùng nhát gan.



Câu lạc bộ Triệu Thiên dưới tầng một chính là sàn nhảy cùng quầy ba, trên hành lang có sắp đặt nơi nghỉ ngơi, lên phía trên chính là phòng VIP cho thuê, lại lên trên nữa là nơi có nhiều chức năng giải trí, sòng bạc cùng bể bơi, trang hoàng xa hoa. Ba tầng cao nhất bên trên là phòng họp cùng nơi tư nhân, không tiếp người bên ngoài.



Từ khi câu lạc bộ này được khai trương, liền hấp dẫn tầng lớp thương lưu tại Đông thị tới đây tiêu tiền. Bởi vì ở tầng một có sàn nhảy cùng bar, đối với người ra vào cũng không có hạn chế, nhưng càng lên cao, cần có thẻ VIP cùng hội phí càng cao.



Sắc trời càng lúc càng đen, Hạ Thược mặc một bộ váy trắng liền đứng trước cửa câu lạc bộ, nghe tiếng nhạc ồn ào từ bên trong truyền ra, thi thoảng lại có ánh đèn xanh đỏ chớp lóe, bỗng nhiên có cảm giác như đã cách một thế hệ.



Trong kiếp này, cô cũng chưa từng đến những nơi như thế này, ở trên núi học tập huyền học thuật pháp đã lâu, cô liền yêu thích những nơi thanh tịnh mà tự nhiên, nơi ồn ào mà không khí không sạch sẽ như nơi đây, đương nhiên cô không muốn đặt chân tới.



Nhưng mà tối nay, cô đến đây.



Qua đêm nay, cô muốn tại Đông thị này không ai dám động tới người nhà của cô!



Về phần Từ Văn Lệ cùng Triệu Tĩnh, chờ đêm nay cô giải quyết với đám hắc đạo Đông thị này, nên đi qua thay đổi phong thủy nhà các cô một chút.



Hừ lạnh một tiếng, Hạ Thược liền bước vào trong câu lạc bộ.



Phục vụ đứng canh cửa từ xa đã liền chú ý tới cô. Chỉ thấy đối diện có một cô gái khoảng mười lăm mười sáu tuổi, một thân váy dài trắng, tóc dài xõa trên vai. Cô thoạt nhìn không giống như là vũ nữ tầng thấp tại câu lạc bộ, hoặc là em gái của xã hội đen, cũng không phải là những cô gái nhà giàu một thân hàng hiệu vênh váo tự đắc, bên người ngay cả bạn trai cũng không hề có, cứ một mình như vậy tới đây.



Cô chậm rãi bước lại gần, gió đêm thổi bay làn váy trắng của cô, trên người cô toát ra một loại khí chất yên tĩnh mà mềm mỏng, làn da tựa như đồ ngọc, dưới ánh đèn nhiều màu nhấp nháy cả người cô như được bao phủ một tầng ánh sáng trắng.



Hai phục vụ đứng canh cửa liếc nhìn nhau một cái, đều nghĩ là mình bị hoa mắt mất rồi .



Vốn dĩ, muốn vào sàn nhảy cùng quầy bar ở tầng một trong câu lạc bộ thì không cần kiểm tra, nhưng không biết hai người này làm sao, liền ngăn Hạ Thược ở ngoài cửa.



“Thực xin lỗi tiểu thư, cô… mời cô xuất trình thẻ khách quý”. Tên phục vụ mở miệng kia thiếu chút nữa thì lỡ lời, vừa rồi hắn suýt hỏi : xin hỏi có phải cô đến nhầm nơi rồi hay không?



Mặc kệ nhìn thế nào, cô gái nhỏ này cũng không giống như là sẽ đến những nơi vàng thau lẫn lộn đây.



Hạ Thược mỉm cười, hai phục vụ kia đều cả kinh, bởi vì khi cô tiến lại gần bọn họ mới phát hiện, quanh thân cô gái này lại có một loại khí thế trầm ổn mà uy nghiêm. Dù rằng cô chỉ cười, cả hai người lại đều cảm thấy áp lực.



Lập tức, liền nghe cô nói: “Tôi tới tìm lão đại các người”.



“…”Hai người lại càng sửng sốt, một người trong đó phản ứng nhanh, ấp úng hỏi, “Cô tới tìm Cao ca? Xin hỏi cô có hẹn trước hay không?”



Hạ Thược nở nụ cười chế giễu, nhàn nhàn nói: “Tôi mặc kệ anh ta là Cao ca, hay là Oải ca. Tóm lại, ai là người đứng đầu giới hắc đạo tại Đông thị, thì tôi tới gặp người đó. Hoặc là, tôi sẽ đi gặp hắn”.



Lời kia vừa thốt ra, cả hai người đều rối mù không hiểu chuyện gì, cũng nghe ra trong lời nói có mùi thuốc súng. Hơn nữa, nghe ý tứ của cô gái này, cô căn bản không quen biết Cao ca?



Không biết, cô còn dám tới tìm Cao ca gây phiền toái? Cô có biết Cao ca ở Đông thị là người nào hay không? Đó chính là đường chủ phân đường An Thân hội a!



Hai người mang theo ngạc nhiên cùng nghi ngờ, Hạ Thược lại rõ ràng không còn kiên nhẫn đợi hai người phục vụ này nữa, cô nhấc chân liền bước vào trong.



Lúc này, từ trong đại sảnh một người lung la lung lay đi ra.



Người kia trên tay cầm theo chén rượu, trên cánh tay có hình săm, uống đến mức nửa say nửa tỉnh, khi nói chuyện đầu lưỡi líu lại, “Người nào… Chắn ở cửa … Có biết nơi này là chỗ nào hay không… Chỗ nào!” Người nọ lung la lung lay đi ra, liếc mắt liền nhìn thấy Hạ Thược, nơi đáy mắt liền lộ vẻ kinh diễm, sau đó liền nhếch môi nở nụ cười, “A, thực thanh thuần … Con nhóc! Đến đây, vào trong … chơi với anh một lát… Uống, uống cho thống khoái, để anh đây … cưng em nào …”.



Hắn vừa nói vừa đi tới nắm cổ tay Hạ Thược, lại chỉ thấy tươi cười trên mặt Hạ Thược chậm rãi mở rộng, trong nháy mắt trở nên vui vẻ.



Người nọ ánh mắt càng thêm kinh diễm, trong lòng lại ngứa không nhịn được, nhưng tay còn chưa chạm tới cổ tay cô, liền thấy cổ tay cô vô cùng trơn trượt thoát khỏi lòng bàn tay hắn, sau đó bàn tay liền lật lại!



“Răng rắc!”



Một tiếng răng rắc vang lên trong đại sảnh ồn ào, gần như không có ai nghe thấy, nhưng người ngoài cửa lại trợn tròn mắt. Chỉ thấy khuỷu tay người nọ đột nhiên bị vặn ngược lại, toàn bộ cánh tay bày ra một tư thế vặn vẹo quỷ dị.



Trong nháy mắt ở cửa trở nên lặng ngắt, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm cánh tay vặn vẹo biến hình kia, giống  như không thể tin vào những gì mình đã chứng kiến. Mãi cho tới khi tên lưu manh kia phát ra tiếng kêu thảm thiết, mọi người mới giật mình tỉnh lại, thì ra thật sự là do cô gái này, chỉ trong nháy mắt đã vặn gãy cánh tay của một người đàn ông trưởng thành!



“A! Tay của tôi! Tay của tôi …” Người nọ quỳ trên mặt đất, đau đớn khiến hắn tỉnh rượu, đầu đầy mồ hôi, còn kém lăn lộn trên mặt đất.



Việc vặn gãy xương cánh tay một người đàn ông này, một vài cô gái được cho là trang điểm cao quý đang muốn vào câu lạc bộ thấy cảnh này hoảng sợ không nhỏ, tức khắc liền hét rầm lên. Rất nhanh ngoài cửa liền trở nên rối loạn, vài bảo vệ viên bên trong đều vọt ra.



“Người nào dám gây chuyện tại An Thân hội!” Một người đàn ông cao lớn vẻ mặt sát khí lao tới, ánh mắt thâm trầm quét qua, trước mắt lại hiện lên một bóng người màu trắng!



Trong đám người vây xem ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng thét kinh hãi, chỉ thấy người vạm vỡ vừa lao ra kia, lúc đó đột nhiên bị đá bay vào bên trong bởi cô gái nhìn có vẻ mềm yếu nhu nhược này!



Một người đàn ông cao lớn gần trăm kg lại bị một cước đá bay, đụng vào nhân viên bang hội đang lao tới, một đám người đều ngã ngửa, ngã vào trong đại sảnh.



Trong đại sảnh, tức khắc liền đại loạn.



~ Hết chương 43 ~

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.