Anh vừa nói như thế, trong lòng Kiều Quảng Lan đột nhiên lóe lên một y nghĩ mơ hồ, nghĩ tới chuỗi hoa mai trên áo quần của Phương Tể Hà. 
Đỗ Minh Chu không mở miệng nhiều, thế nưng mỗi lần anh nói chuyện sẽ luôn gãi đúng chỗ ngứa. Anh suy nghĩ một chút, liền hỏi Kiều Quảng Lan: "Tôi nghe nói phàm là nguyền rủa, người thực hiện sẽ phải dùng gì đó đánh đổi, cái này có thật không? 
Kiều Quảng Lan gật gật đầu, nói: "Cũng có cách nói như thế, nhưng mà, phải trả đại giới gì chỉ có người kia mới biết. Kiểu nguyền rủa này, ngược lại cũng sẽ khiến cho trên cơ thể người kia cũng xuất hiện dấu ấn, chỉ là không quá dễ tìm." 
Đỗ Minh Chu nói: "Chỉ cần có ấn ký thì sẽ có manh mối, khó tìm nhưng nói chung là có thể tìm." 
Kiều Quảng Lan liếc hắn một cái: "Tôi cực kỳ thưởng thức sự tự tin của anh. Ở đùi trong của người hạ nguyền rủa có hoa văn hình lá cây, anh đi tìm đi, chúc anh thành công." 
Đỗ Minh Chu: "..." 
Cái này, đúng thật là ở một số phương diện kỹ thuật mà nói thì là có chút khó. 
Kiều Quảng Lan phì cười, liếc mắt nhìn thời gian cũng không còn sớm, vì vậy cũng không tiếp tục chế nhạo anh nữa, nói chuyện đứng đắn: "Nói chung tuy rằng Phương Thiếu đã có thể xuấ viện, thế nhưng vẫn cần phải cẩn thận một chút, một khi gặp phải tình huống ngoài ý muốn nào thì lập tức liên hệ tôi. Tự cậu cũng suy nghĩ một chút đi, trước khi xảy ra chuyện này thì cậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-thuy-dai-su/895627/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.