“Mẹ ơi.” 
Tiếng bé gái truyền đến 
Viên Oánh Oánh giật mình nhảy dựng lên, đột nhiên quay đầu, thấy Tiểu Viên thanh tỉnh tự mình đứng lên, mờ mịt nhìn xung quanh, bộ dáng ngoan ngoãn so với vừa rồi giống như hai người khác nhau: “Mẹ ơi, mẹ làm sao thế? Anh trai này là ai?” 
Viên Oánh Oánh dùng sức ôm cô bé, thiếu chút nữa khóc ra tới, lắp bắp mà nói: “Anh, anh trai này là cao nhân.” 
Cô cẩn thận mà nhìn Kiều Quảng Lan, chỉnh sửa đầu tóc của mình, thanh âm trở nên cực kỳ ôn nhu, cực kỳ thân thiện: “Cậu nói đúng quá, cảm ơn cậu. Vừa rồi thật là có lỗi, đây, vị tiên sinh này, thật xin lỗi cậu, cậu ngồi xuống, uống miếng nước đi.” 
Cô do dự một chút, lại nói: “Cậu có thể giúp tôi nhìn nhà một chút không? Xem giúp tôi xem có đồ vật dơ bẩn gì ở đây nữa không?” 
Kiều Quảng Lan: “Ha hả.” 
Lúc nãy hắn muốn giúp thì nháo sống nháo chết, hiện tại thì nguyện ý rồi, nhưng hắn không muốn giúp nữa. 
Hắn nói: “Không thể.” 
Viên Oánh Oánh: “……” 
Sau khi nói xong một lúc, Kiều Quảng Lan tính toán vẫy ống tay áo rời đi, còn chưa cất bước, đã cảm thấy ống quần mình bị túm lấy. 
Hắn đứng đối diện hai mẹ con, hai người họ nhìn chằm chằm dưới mặt đất há hốc mồm. 
Kiều Quảng Lan lòng có cảm giác gì đó, đột nhiên quay đầu lại, Tạ Trác đang kéo một con gấu nhung màu nâu cao xêm xêm nó đứng bên chân hắn, vụng trộm túm ống quần, trên mặt viết đầy chữ muốn. 
Kiều Quảng Lan: “……” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-thuy-dai-su/895604/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.