Người bên cạnh muốn cười nhưng không dám, chỉ có mỗi Kiều Quảng Lan bật cười ha hả không chút kiêng nể gì.
Người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn anh ta rồi ngại ngùng rụt tay về, nói: "Ngài Sở, đúng là quý nhân thì hay quên, tôi là người đại diện của Tiểu Kiều tên Ngụy Kế Thịnh, chúng ta từng gặp ở trường quay mấy lần. Tiểu Kiều nằm viện lâu rồi nên tôi cố ý đến xem bệnh của em ấy một chút, không nghĩ đến vừa khéo gặp được ngài, thật là khéo quá.
Sở Tranh cỡ nào khôn khéo, anh đã nhìn quen việc nâng cao dẫm thấp trong cái giới này, chỉ cần anh nhìn qua phòng bệnh một lượt liền biết trước kia nhất định Ngụy Kế Thịnh đối xử với Kiều Quảng Lan cực kỳ không tốt, mà bây giờ gã ta chỉ lợi dụng Kiều Quảng Lan để sáp lại nịnh bợ mình.
Trong lồng ngực anh dâng lên một cơn tức giận, anh lạnh lùng nói: "Anh đến xem bệnh thì đến trước mặt tôi làm gì? Anh cảm thấy tôi có bệnh đấy à?"
Ngụy Kế Thịnh: "..."
Gã ta suýt bị đối phương làm cho ngộp chết, trong lòng chỉ biết hô xui xẻo. Trong ấn tượng gã ta mặc dù Sở Tranh có chút kiêu ngạo, thế nhưng vẫn luôn giữ thể diện rất tốt, không biết hôm nay anh ta uống lộn thuốc gì hay sao. Nếu sớm biết vậy đã không đưa mặt lên.
Tiếc rằng cho dù thế, trong lòng gã ta cũng không dám có lấy một chút tức giận, trái lại còn luôn mồm xin lỗi --- thân phận của Sở Tranh không tầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-thuy-dai-su/3489660/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.